"Ai cho phép em tiến vào căn phòng này?" Cố Mạc gỡ tay Tiếu Nhiễm ra, lạnh lùng lay cô.
Tiếu Nhiễm bị lay khiến đầu càng thêm khó chịu, cô suy yếu nói: "Thực xin lỗi. Cửa không có khóa, em nghĩ..."
"Em nghĩ gì? Nghĩ muốn đến xem người bị em đâm chết sao?" Cố Mạc lãnh huyết chất vấn. Bên trong cánh cửa này cất chứa thống khổ nhiều năm qua của anh. Tiếu Nhiễm bước vào căn phòng này khiến anh kích động đến không khống chế được.
"Đúng!" Ánh mắt Tiếu Nhiễm nhìn thẳng Cố Mạc, kiên định nói, "Em tò mò, em muốn biết người phụ nữ khiến anh vẫn luôn nhớ mãi không quên rốt cuộc đẹp đến cỡ nào!"
"Xem xong rồi sao? Thế em cảm thấy thế nào?" Cố Mạc cười lạnh, nhếch lên môi mỏng. Anh không muốn để cho Tiếu Nhiễm phá đi sự tĩnh lặng vốn có nơi đây.
"Tê tâm liệt phế a..." Tiếu Nhiễm chua sót cười cười."Tự biết xấu hổ không bằng."
"Tê tâm liệt phế? Trái tim em cũng biết đau sao?" Cố Mạc dùng sức nắm lấy bả vai cô lắc không ngừng, biểu tình tăm tối hỏi lại.
"Thực xin lỗi, em đã hủy đi một người hoàn mỹ trong lòng anh." Tiếu Nhiễm tan nát cõi lòng nói, "Nhưng không cách nào có thể trả lại cho anh được nữa rồi."
Nước mắt Tiếu Nhiễm giống như nọc ong, đâm sâu vào trong lòng Cố Mạc. Anh buông cô ra, lạnh lùng xoay người bước nhanh lên lầu.
Một khắc khi Cố Mạc buông cô ra, thế giới dường như quay cuồng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó cái gì cô cũng không còn biết nữa.
Dì Lưu đang định đi ra khỏi phòng làm bữa sáng, liền nhìn thấy trên người Tiếu Nhiễm chỉ khoác độc một chiếc áo mỏng ngất xỉu nằm trên sàn nhà, lập tức thất kinh chạy tới: "Tiểu Nhiễm? Thiếu phu nhân? Tỉnh tỉnh!"
Cố Mạc đang muốn thay quần áo, liền nghe thấy dưới lầu có tiếng kinh hô, anh lập tức bỏ lại áo sơ mi trong tay, bối rối chạy xuống lầu.
"Tiếu Nhiễm!" Khi anh nhìn thấy Tiếu Nhiễm hôn mê bất tỉnh ở trong lòng dì Lưu, anh không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.
Dì Lưu sờ sờ trán Tiếu Nhiễm, lo lắng nói: "Thiếu phu nhân bị sốt rồi."
Nghe được lời dì Lưu nói, Cố Mạc lập tức bế Tiếu Nhiễm chạy lên lâu. Sau khi đặt cô nằm trên giường, anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Nhiên: "Mặc kệ cậu bây giờ có phải đang ở trong phòng phẫu thuật hay không, lập tức qua đây cho tôi!"
"Em không có nghe lầm chứ? Gọi điện thoại cho em đích thị là vị tiên sinh họ Cố tên Mạc sao? Anh mất tích liền hơn một tháng, ngay đến thiệp cưới mẹ em cũng đã chuẩn bị xong đâu đấy rồi." Cố Nhiên tựa hồ đối với Cố Mạc có chút châm chọc.
"Ít nói nhảm! Tiếu Nhiễm bị sốt, lập tức tới ngay bây giờ!" Cố Mạc nói xong, liền cúp điện thoại, đến bên giường ngồi xuống. Anh cẩn thận ôm lấy Tiếu Nhiễm, vỗ nhẹ vào khuôn mặt cô: " Tiếu Nhiễm, tỉnh tỉnh!"
Tiếu Nhiễm mở mắt ra liền nhìn thấy lo lắng cùng thống khổ trong mắt Cố Mạc, trong lòng chợt thấy chua xót, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô ngàn trông vạn ngóng, rốt cục cũng chờ được đến lúc anh quay lại, anh quả thật đã nói lời lạnh nhạt với cô.
"Đầu bị chóang váng?" Cố Mạc thật cẩn thận hỏi cô.
Tiếu Nhiễm khẽ gật đầu.
"Thế bây giờ có thấy đau hay không?" Cố Mạc đặt tay lên trán Tiếu Nhiễm, cảm nhận được cô khẽ run rẩy, liền đau lòng nhìn khuôn mặt trắng xanh không một giọt máu của cô.
Tiếu Nhiễm lại gật đầu.
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Cố Mạc đau lòng cầm tay cô hỏi.
Tiếu Nhiễm vốn định lắc đầu, đúng lúc bụng dưới truyền đến một trận đau quặn thắt, cô vô lực trả lời câu hỏi của Cố Mạc, khó chịu cuộn mình lại.
"Là đau bụng kinh sao?" Cố Mạc khẩn trương ôm chặt cô?" Em không uống thuốc đúng hạn???”
Sắc mặt Tiếu Nhiễm tái nhợt nói: "Em đều vụng trộm đổ đi rồi!"
Sau nửa tháng uống thuốc Đông y, cô rốt cuộc cũng không chịu nổi sự chua sót kia, liền vụng trộm đổ hết thuốc đi.
"Ngu ngốc!" Cố Mạc không biết nên mắng Tiếu Nhiễm một trận hay là nên ôm cô vào trong lòng an ủi đây.
"Em biết. Tất cả đều do một tay em tạo thành."