Tiếu Nhiễm đang muốn nghe lời nằm xuống đi ngủ, liền nhận được một tin nhắn.
“Tiếu Nhiễm, tôi là Ứng Mẫn. Cố Mạc vừa mới từ chỗ tôi rời đi, hiện tại đang trên đường đi tìm cô. Cô vạn lần không cần giận anh ấy.”
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Tiếu Nhiễm lập tức trở nên nặng nề.
Ứng Mẫn?
Là nữ bác sĩ khi gặp Cố Mạc sẽ cường hôn anh!
Cố Mạc bỏ rơi hôn lễ của hai người, thế nhưng lại ở cùng Ứng Mẫn cả một ngày, mãi đến đêm khuya mới rời khỏi nơi của đối phương.
Chỉ nghĩ một chút thôi, trái tim Tiếu Nhiễm đã như bị ngàn cây kim găm vào.
Nguyên lai, anh yêu thương chiều chuộng cô tất cả chỉ là hư tình giả ý, tất cả chỉ vì muốn trả thù cô mà làm.
Anh cho dù không yêu nhưng chắc cũng có một chút thích Ứng Mẫn đi?
Một Cố Mạc như thế cô không cần!
Anh không phải là muốn để cho cô mất mặt sao?
Hôm nay cô coi như cũng đủ mất mặt rồi!
Anh coi như đã được mãn nguyện!
Từ nay về sau cô muốn bảo về trái tim mình, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà rung động nữa!
“Ứng Mẫn này là ai?” Tiếu Bằng Trình phẫn nộ hỏi.
“Là đồng nghiệp cũ của Cố Mạc, có lẽ là... Tình nhân đi. Đều không sao cả rồi! Dù sao con cùng Cố Mạc cũng sẽ không ở cùng một chỗ nữa.” Tiếu Nhiễm quật cường nuốt nước mắt vào trong, cười nói với Tiếu Bằng Trình”Ba, người đừng lo lắng cho con. Con đã nghĩ thông suốt! Không có Cố Mạc, con còn có ba! Con nhất định sẽ sống thật tốt!”
“Đây mới là con gái ngoan của ba chứ!” Tiếu Bằng Trình vui vẻ xoa xoa hai má Tiếu Nhiễm, “Cứ yên tâm ngủ một giấc thật ngon đi.”
“Ba ngủ ngon!” Tiếu Nhiễm vẫy vẫy tay với Tiếu Bằng Trình, xong liền chui vào ổ chăn.
Tiếu Bằng Trình đi tới cửa, nhẹ nhàng đóng của phòng lại.
Có thể nhìn thấy Tiếu Nhiễm thoải mái như vậy, ông liền yên tâm rồi.
...
Cố Mạc dừng xe trước cổng lớn Tiếu gia xong lập tức nhảy xuống xe, chạy tới nhấn chuông cửa, đợi hồi lâu cũng không thấy đèn lầu hai sáng lên, thủy chung không có ai ra mở cửa cho anh, anh biết Tiếu Nhiễm đã hiểu nhầm anh rồi.Anh liền chắp hai tay làm loa đặt lên miệng, la lớn: “Tiếu Nhiễm! Mở cửa! Anh biết em ở bên trong!”
Nghe thấy giọng nói của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm cắn chặt môi, dặn chính mình không được mềm lòng.
Anh nếu đã thích Ứng Mẫn ôn nhu, vậy thì đến tìm cô làm cái gì nữa?
“Tiếu Nhiễm, là anh! Mở cửa! Để anh vào! Anh sẽ giải thích với em!” Cố Mạc lo lắng la lớn. Anh phải đem chuyện trước khi bác Tưởng tình dậy nói hết với cô một lượt, nếu không thì hiểu nhầm này sẽ càng thêm sâu..
Tiếu Nhiễm dùng sức che lỗ tai, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Giải thích?
Sau khi hung hăng đâm cho cô một nhát dao, anh còn gì muốn giải thích với cô sao? Giữa hai người còn gì để nói nữa à?
Anh không nói cô cũng biết, anh trách cô,anh hận cô.
Điều anh muốn làm cũng đều đã làm, hiện tại còn muốn giải thích cái gì? Nói cho cô biết anh hận cô bao nhiêu sao? Hay vẫn còn muốn sát muối lên miệng vết thương của cô?.
Có thể đừng tàn nhẫn như vậy không?
Cố Mạc ở ngoài cửa gấp đến sắp phát điên rồi. Không có điện thoại, anh không thể nào nói cho cô được, không có cách nào khác để giải thích toàn bộ mọi chuyện cho cô hiểu. Mà mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho dù có giải thích qua điện thoại cũng không thể được.
Anh nhất định phải gặp cô!
Nhìn cánh cổng sắt khắc hoa văn, anh đột nhiên làm một quyết định, hai tay bám vào song cửa muốn nhảy vào.
Đúng lúc này, Tiếu Bằng Trình từ trong biệt thự đi ra, lạnh lùng nói với anh: “Cố Mạc, cậu đi đi! Tiểu Nhiễm sẽ không gặp cậu đâu!”
“Tôi có lời muốn nói với Tiếu Nhiễm! Ông cho tôi vào đi!” Cố Mạc lo lắng nói.
“Tiếu gia tôi nhà tranh vách đất, không thích hợp để cho người tôn quý như cậu đi vào.Cậu đến từ đâu thì quay về chỗ ấy đi!” Tiếu Bằng Trình nói xong, liền quay trở lại biệt thự, nặng nề đóng cửa lại.
Nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, Cố mạc vò đầu bứt tai.
Anh thật không dễ dàng gì mới có thể ra khỏi bệnh viện, vậy mà anh lại không thể bước qua cánh cổng này được.
Không thấy được Tiếu Nhiễm, anh phải làm sao mới có thể giải thích cho cô toàn bộ mọi chuyện đây?