Ứng Mẫn đưa thuốc cho Tưởng phu nhân, quan tâm hỏi: "Bác gái, đầu còn đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi!" Tưởng phu nhân nhận lấy thuốc, bỏ vào miệng.
"Phùng Hân Nhiên này thật không biết điều. Bác giới thiệu cho cô ta một người tốt như vậy, muốn cô ta nở mày nở mặt vậy mà cô ta không cần, lại vẫn cho tên đàn ông thô thiển kia!" Ứng Mẫn ngồi đối diện với Tưởng phu nhân, căm giận nói.
"Ừ! Con bé thật không biết điều!" Tưởng phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói. "Một đứa con riêng, bác đã tiếp nhận nó, lại còn tính để nó gả cho một người đàn ông giàu có hưởng thụ vinh hoa phú quý, vậy mà nó còn không biết cảm tạ!"
"Bác đừng giận!" Ứng Mẫn cười khuyên, "Cô ta không cần thì thôi vậy. Tình cảm của Cố Mạc và Tiếu Nhiễm tốt như vậy, cũng không dễ chia cắt bọn họ đâu. Bác cũng đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa!"
Tuy giọng điệu câu cuối cùng của Ứng Mẫn cực kỳ dịu dàng nhưng lại khiến Tưởng phu nhân cảm thấy cực kỳ chói tai.
"Bác nhất định sẽ chia rẽ hai đứa nó! Không tin thì cứ chờ xem!"
"Việc gì phải như vậy chứ?" Ứng Mẫn thở dài, "Cố Mạc đã sớm quên Tưởng Y Nhiên rồi. Hơn nữa, bác chia rẽ anh ấy và Tiếu Nhiễm thì được ích lợi gì chứ? Con gái bác cũng không sống lại được!"
Tưởng phu nhân đập bàn đứng dậy: "Bác cứ muốn chia rẽ chúng nó đấy!"
Sự tồn tại của Tiếu Nhiễm khiến ước mộng của bà bị vỡ tan.
Nếu không có con bé đó, Tưởng Y Nhiên và Cố Mạc sẽ kết hôn. Người đàn ông tỏ ra thâm tình với Tưởng Y Nhiên cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
"Cháu cảm thấy không có ý nghĩa!" Ứng Mẫn cực kỳ dịu dàng khuyên nhủ, "Bác gái, bác nên chấp nhận sự thật thì hơn. Cố Mạc sẽ không cười Phùng Hân Nhiên đâu!"
"Vậy thì để nó cưới cháu!" Tưởng phu nhân siết chặt nắm đấm.
Phùng Hân Nhiên không biết tốt xấu, bà cũng không quan tâm đến nó nữa!
Ứng Mẫn làm ra vẻ kinh ngạc, há mồm: "Bác gái.....Bác nói bậy bạ gì vậy?"
Nói xong, Ứng Mẫn đỏ mặt cúi đầu.
"Bác biết cháu thích Cố Mạc!" Tưởng phu nhân nhìn Ứng Mẫn.
"Nhưng mà anh ấy không thích cháu!" Ứng Mẫn tủi thân, đỏ mắt nói.
"Bác có thể khiến cho nó thích cháu!" Tưởng phu nhân bá đạo nói.
"Bác gái, cảm ơn bác..... Cháu chưa bao giờ có hi vọng quá xa vời như vậy.... " Ứng Mẫn hít hít mũi, hơi rũ mắt xuống.
"Để bác nghĩ cách!" Tưởng phu nhân kéo tay Ứng Mẫn, cười nói "Bác quá hồ đồ! Cho rằng Phùng Hân Nhiên giống Tưởng Y Nhiên. Cô ta có thể làm con gái bác, xem nhẹ người vẫn luôn tốt với bác. Ứng Mẫn, chỉ có con thật lòng với bác thôi!"
"Bác gái biết là tốt rồi!" Ứng Mẫn ôm lấy Tưởng phu nhân, cảm động rơi vài giọt nước mắt.
"Bác vẫn biết!" Tưởng phu nhân cảm khái vỗ bả vai Ứng Mẫn, "Sống lâu mới biết lòng người!"
Ứng Mẫn dựa vào vai Tưởng phu nhân, nở nụ cười đắc ý.
Rốt cuộc mụ già này cũng bị cô ta cảm hóa rồi.
Chờ đó, cô ta sẽ thu thập từng người một!
Tất cả những người ngáng đường cô ta gả cho Cố Mạc, cô ta sẽ không bỏ qua.
Đột nhiên trong đầu cô ta vang lên một giọng nói: "Không được! Cô không thể hại người nữa!"
Đột nhiên Ứng Mẫn đứng lên, sắc mặt tái nhợt, nói với Tưởng phu nhân: "Con đi toilet đã ạ!"
Nói xong, không đợi Tưởng phu nhân phản ứng, cô ta đã chạy về phía toilet.
Đóng cửa lại, hai tay cô ta giữ chặt lấy đầu đau đớn muốn nứt ra, phẫn nộ quát: "Cút đi! Không được ngăn cản tôi. Những thứ tôi muốn thì không một ai sẽ ngăn cản được! Cút, cút!"
Một giọng nói bất đắc dĩ, thở dài vang lên: "Hiện tại cô thu tay lại còn kịp!"
Ứng Mẫn chạy vội đến bồn rửa tay, chống tay lên gương, tự nói với mình: "Đây cũng vì tôi muốn tốt cho cô thôi! Ứng Mẫn, thu hồi dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của cô lại đi! Tôi biết rõ cô còn muốn gả cho Cố Mạc hơn tôi đấy!"
Giọng nói kia tràn ngập bi ai vang lên: "Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện táng tận lương tâm như vậy. Cô sẽ hủy hoại cả hai người chúng ta đó!"