“Lớp trưởng?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ninh Hạo đứng ở cổng trường. đồng phục của cậu ta nhăn nheo, hình như tóc còn không chải chuốt, đôi mắt biến thành màu đen, giống như một ngày không ngủ. Ninh Hạo luôn gọn gàng sạch sẽ vậy mà lại nghèo túng như vậy.
Đột nhiên anh túm chặt lấy Tiếu Nhiễm, lôi cô vào trường học.
Cố Mạc từ trong xe thấy một màn như thế, con ngươi đen nhánh đột nhiên nổi gió, giống như mặt hồ yên ả đột nhiên bị gió lạnh thổi đến. Anh lạnh lùng nói một câu với lái xe: “Lái xe1”
Maybach giống như làn gió biến mất vào trong dòng xe cộ.
Đứng ở góc hẻo lánh trong trường học, Ninh Hạo dùng đôi mắt xinh đẹp nhưng bị che kín bởi tơ máu nhìn Tiếu Nhiễm, thống khổ tìm kiến trong đôi mắt hồn nhiên của cô: “Cậu... thật sự kết hôn rồi hả?”
Tiếu Nhiễm cắn môi gật đầu một cái.
Ninh Hạo ngẩng đầu lên, dùng lực nhắm mắt lại, chật vật hỏi: “Cậu yêu anh ta sao?”
Ngày hôm qua khi nhìn thấy tin tức đó, cậu chỉ cho đó là vui đùa, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Cố Mạc, anh vốn không thể tin được vào lỗ tai của mình. Tiếu Nhiễm, người anh yêu suốt 15 năm đã lập gia đình, gả cho một chú trung niên, một con người thành công. Anh không cam lòng, lại gọi trở lại, nhưng không có cách nào liên lạc được. Anh ngồi ở cửa khách sạn Hilton, gió lạnh thổi cả một đêm. Trái tim của anh giống như khí cầu, bị đâm thủng lỗ chỗ.
Anh cùng Tiếu Nhiễm học từ mẫu giáo cho đến trung học, luôn luôn cùng nhau.
Anh vốn nghĩ muốn chờ đến khi bọn họ thi được vào trường đại học lý tưởng mới mở miệng tỏ tình, lại không nghĩ rằng ông trời không muốn cho anh cơ hội.
“Không...yêu...” Tiếu Nhiễm do dự trả lời: “Anh ấy không thích mình.”
Cô làm sao có thể yêu Cố Mạc?
Nguyên nhân bọn họ kết hôn không phải vì yêu.
Đột nhiên Ninh Hạo mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô. Anh còn tưởng rằng cô có thể nói yêu, nói vậy, anh liền hoàn toàn mất hết hi vọng rồi. Nhưng là không.
“Vì sao lại kết hôn?” Ninh Hạo khó hiểu nhìn cô. Nếu không yêu, vì sao lại kết hôn? Có ai buộc cô phải gả cho người đàn ông già kia sao?
Nghe được câu hỏi của Ninh Hạo, ánh mắt Tiếu Nhiễm liền đỏ lên: “Mình có thể không trả lời được không?”
Ninh Hạo nhìn thấy cô muốn rơi nước mắt, đau lòng giữ chặt tay của cô: “Tiếu Nhiễm, không yêu thì ly hôn đi.”
Tiếu Nhiễm rút tay mình ra khỏi tay của Ninh Hạo, hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Mình không thể ly hôn, ít nhất là trong vòng một năm.”
“Có phải anh ta ép cậu không?” Ninh Hạo nhìn thấy đôi mắt đẹp bi thương của Tiếu Nhiễm, đau lòng không hiểu, lại cực kỳ căm tức cái người đàn ông bức ép cô.
“Đổ chuông rồi. Lớp trưởng, chúng ta nhanh chóng vào học đi.” Tiếu Nhiễm không trả lời câu hỏi của Ninh Hạo, rời sang đề tài khác.
Hôn nhân của cô và Cố Mạc là chuyện riêng tư, cô không muốn kể cho Ninh hạo nghe.
Ninh Hạo im lặng theo sát cô đi vào trong phòng học, ánh mắt phức tạp vẫn rơi vào trên người cô.
Vừa bắt đầu học không bao lâu, Tiếu Nhiễm đã bị giáo viên chủ nhiệm kêu vào văn phòng.
“Tiếu Nhiễm, em vẫn là học sinh, tôi hi vọng em không làm hư hỏng các học sinh khác.” Chủ nhiêm Vương dùng lực gõ mặt bàn.
“Cô, kết hôn là việc riêng của em, không có quan hệ gì tới người khác, em sẽ không nói chuyện với người khác.” Tiếu Nhiễm oan ức mím chặt môi.
“Em là học sinh tôi coi trọng nhất, không nghĩ tới em...ài...chỉ một năm là tốt nghiệp rồi.” Chủ nhiệm Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.
“Cô, còn có việc gì không?” Tiếu Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi han.
“Đi đi, chú ý học hành!” giáo viên Vương phiền toái khoát tay. Tiếu Nhiễm vậy mà khiến cô phát hỏa trong trường học. Học sinh của cô chưa tốt nghiệp lại đã kết hôn.