"Hơn nửa đêm rồi, anh không cần đi quấy rầy người khác. Tôi tin anh là người tốt!" Liêu Phàm lập tức ngăn Trần Lương đang định ra ngoài.
"Vậy tôi nằm ở sô pha ngoài phòng khách, có chuyện gì thì cô gọi tôi!" Trần Lương thẳng thắn noi.
"Cảm ơn!" Liêu Phàm cảm kích nói.
Sau khi Trần Lương rời khỏi, nằm trên ghế sô pha, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Nhiễm.
Vì sao lúc nào anh cũng thích cô gái đã có chủ chứ?
Ảo não cắn môi dưới, anh cô ép bản thân ngủ.
Anh vừa sáng suốt đi khuyên người khác nhưng chính bản thân anh thì sao chứ? Còn không phải cũng như thế sao?
Đây có phải là người trong cuộc thì u mê không?
——
Tiếu Nhiễm ở trong lòng Cố Mạc mà tỉnh lại, cười hôn lên cằm anh.
"Có tinh thần như vậy sao? Có muốn làm chút vận động hay không?" Cố Mạc xoay người, áp Tiếu Nhiễm ở dưới thân, khàn giọng hỏi.
"Không cần!" Tiếu Nhiễm đẩy mặt Cố Mạc ra, cười né tránh, "Nên dậy thôi. Em sắp muộn rồi!"
"Em vẫn còn đi làm thêm?" Cố Mạc tức giận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
"Hôm qua anh cũng không phản đối mà!" Tiếu Nhiễm làm nũng chu miệng lên.
"Nhưng cũng không nói đồng ý với em!" Cố Mạc lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chuyện đã đồng ý thì nhất định phải hoàn thành. Cái này gọi là chữ tín đúng không?" Tiếu Nhiễm cười ha ha nói.
Cố Mạc mím môi, bất đắc dĩ hỏi, "Hôm nay đi đâu?"
"KFC!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm cười rạng rỡ như đóa hoa loa kèn.
"Đừng để mình mệt mỏi nữa. Có thể lười thì lười thôi!" Cố Mạc xoắn tóc Tiếu Nhiễm, nói.
"Cố tổng, bình thường anh cũng nói như vậy với nhân viên sao?" Tiếu Nhiễm cười hỏi han.
Cố Mạc đen mặt: "Thế thì GX sớm phá sản rồi!"
"Vậy tại sao anh có thể yêu câu nhân viên chỗ khác lười biếng chứ?" Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
"Bởi vì em là bà xã của anh!" Cố Mạc nghiến răng nói.
Bà xã không nghe lời khiến anh muốn giảm thọ vài năm.
"Biết rồi!" Tiếu Nhiễm nhỏ giọng than, "Còn chưa lĩnh giấy đăng ký đâu!"
"Có tin tối nay anh sẽ khiêng em lên máy bay không hả?" Cố Mạc áp trụ Tiếu Nhiễm, uy hiếp nói.
Anh đã cảm thấy chán ghét thân phận hiện giờ của mình như thế nào, cô không biết sao?
Anh muốn đường đường chính chính yêu cô, không phải lén lút.
Tôi hôm qua, cô gọi điện cho Tô Nam, nói rằng tối nay sẽ ở bên cnahj Giai Tuệ, trong lòng anh cực kỳ không vui.
Rốt cuộc anh là ai chứ?
Anh là người khiến cô không dám giới thiệu với ai sao?
Sinh viên đại học yêu đương là chuyện cực kỳ bình thường.
"Tin! Chú Cố à, bình tĩnh! Bình tĩnh! Xúc động là ma quỷ!" Tiếu Nhiễm vội vàng vỗ ngực Cố Mạc, nghiêm túc khuyên nhủ.
Cố Mạc chỉ có thể cúi đầu, che kín đôi môi mà khiến anh tức giận kia, để cô tự thể nghiệm như thế nào gọi là xúc động là ma quỷ!
Mãi đến gần 9 giờ 30, bên sẽ đến tìm anh! Ngoan!" Tiếu Nhiễm gửi cho Cố Mạc một nụ hôn gió rồi dưới ánh mắt bất mãn của anh chạy vội ra ngoài.
Cố Mạc ảo não nằm trên giường, yên lặng nhìn trần nhà.
Nếu cô không đi làm thêm, cả ngày hôm nay sẽ dành cho anh.
Cô chỉ vì một trăm Tệ mà vô tình vứt bỏ anh.
100 Tệ!
Mà anh cũng không thể lấy 100 Tệ đi đổi lấy hai tiếng làm thêm của cô.
Mị lực của anh lại trở nên kém cỏi như vậy!
Thực sự buồn bực! Vô cùng buồn bực!