“Đều thương như nhau!” Tiếu Bằng Trình xoa đầu con gái, cười yêu chiều.
“Ba có con rể rồi là quên con gái luôn!” Tiếu Nhiễm bất mãn nhăn mũi.
“Ba thương Cố Mạc không phải là thương con sao? Nếu thằng bé không phải là chồng con thì đánh chết ba cũng chẳng thèm quan tâm đâu.” Tiếu Bằng Trình cười lớn.
“Dạ dạ! Ba nói gì cũng có lý!” Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ phùng má.
Cố Mạc lặng lẽ nói thầm vào tai Tiếu Nhiễm: “Nhóc con, em hãy chấp nhận làm cô vợ nhỏ của nah đi. Ngay cả ba vợ cũng đứng về phía anh rồi!”
Tiếu Lạc thấy một cảnh như vậy, oán hận nghiến răng. Cô ta tỏ vè ngây thơ đáng yêu cười nói với Cố Mạc: “Anh rể, thể hiện ân ái sẽ nhanh chết đó. Hai người đừng thể hiện như vậy trước mặt mọi người nữa!”
“Ân ái sẽ nhanh chết sao? Tôi cũng muốn thử một chút, đây có phải là sự thật hay không?” Cố Mạc cầm lấy tay Tiếu Nhiễm, hôn lên mu bàn tay cô.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt, rút tay về, chu miệng nói: “Cố Mạc, anh yêu em như vậy sao em có thể chết sớm được chứ? Hiện tại mỗi ngày em sống như một năm. Hi vọng anh có thể yêu em ít hơn!”
Cố Mạc cười rộng rãi, rồi uy hiếp: “Đêm nay sẽ cho em cảm giác một giây như một năm!”
Tiếu Nhiễm đỏ bừng mặt giống như nham thạch, hỏa thiêu tất cả.
Tiếu Bằng Trình cười rộ lên: “Được! Không cần sắc đẹp thì vẫn phải ăn cơm!”
Tiếu Lạc gắp chút thức ăn vào cái đĩa để trước mặt Cố Mạc: “Anh rể, anh đừng chỉ chăm sóc chị em thôi, anh cũng nên ăn nhiều một chút!”
Cố Mạc lạnh lùng nhìn Tiếu Lạc một cái, nói hai từ: “Cảm ơn!”
Cách đối xử khác nhau một trời một vực của Cố Mạc với Tiếu Nhiễm và Tiếu Lạc đã khiến Tiếu Lạc tức giận. Mà từ đầu đến cuối, anh không hề đụng đũa vào chỗ thức ăn mà Tiếu Lạc gắp khiến cho cô ta ghen tị, oán hận trong lòng.
Ăn xong bữa sáng, Cố Mạc nói với Dương Nguyệt Quyên: “Bà Dương, bà không cần phải mua đồ cưới cho Tiếu Nhiễm. Tôi sẽ tự mua cho Tiếu Nhiễm!”
“Làm sao được chứ? Đây là lần đầu tiên con gái Tiếu gia chính thức gả ra ngoài, phải thật long trọng!” Dương Nguyệt Quyên khoa trương nói.
“Long trọng của bà có ý gì đây? Để Tiếu Nhiễm đeo lắc vàng đầy tay sao?” Cố Mạc trào phúng cười. Nhớ lại lời Tiếu Nhiễm nói hôm qua, trong đầu anh xuất hiện hình ảnh cả người Tiếu Nhiễm đeo 100 chiếc vòng vàng.
“Như thế mới thật sang trọng!” Dương Nguyệt Quyên mặt dày khen ngợi.
“Vậy cái loại sang trọng, quý giá này cứ giữ lại cho con gái ruột của bà đi! 100 vòng tay vàng, đủ mặt mũi!” Cố Mạc thành công vứt trả lại vấn đề cho Dương Nguyệt Quyên,
Tiếu Lạc trừng to mắt, khó tin nhìn mẹ và Cố Mạc.
Tại sao 100 chiếc lắc vàng đặt cho Tiếu Nhiễm lại biến thành đồ cưới của cô ta chứ?
“Mẹ, con không cần!” Tiếu Lạc lập tức ngồi xuống đối diện Dương Nguyệt Quyên nói.
“Nếu anh rể con đã không cần thì sẽ để lại cho con!” Dương Nguyệt Quyên nghiến chặt răng nói với con gái.
Vốn dĩ bà ta muốn khiến Tiếu Nhiễm xấu mặt, kết quả lại bị mấy lời của Cố Mạc mà phá vỡ.
Xem ra bà ta không thể xem thường Cố Mạc này rồi.
Sắc mặt Tiếu Lạc lúc xanh lúc trắng, 100 vòng vàng, 50 cái còn không đeo hết cho hai tay, chẳng lẽ còn bắt cô ta đeo trước người sao?
Tưởng tượng ra hình ảnh đó, cô ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiếu Nhiễm ôm chặt cánh tay của Cố Mạc, vui vẻ cười lên: “Cố Mạc, anh là thần tượng của em!”
“Anh không muốn làm thần tượng mà anh phải làm ông xã của em!” Cố Mạc dùng sức nhéo chóp mũi Tiếu Nhiễm, yêu chiều cười nói.
Tiếu Bằng Trình nhìn Cố Mạc một cái, lặng lẽ thả lỏng một chút.
Người con rể này, không tồi!