Về nhà, Tiếu Nhiễm đang đeo túi sách đi vào nhà, đã bị Cố Mạc túm lấy.
“Làm sao thế?”
Cố Mạc dùng tay che mắt cô, cười nói: “Bí mật!”
“Ba em đến à?” Tiếu nHiễm tò mò đoán.
Trong nhà có thể có bí mật gì, mà phải che mắt cô lại?
Cố Mạc bị ý tưởng của cô chọc cười.
Tiếu Nhiễm vô cùng quan tâm: “Áo cưới và lễ phục đã đến?”
Cố Mạc không chịu nói, nhanh chóng giúp cô đi vào trong.
Khi anh buông tay ra, ở bên tai cô nói: “Noel vui vẻ!”
Tiếu Nhiễm nhìn thấy ở trước cửa sổ sát đất có một cây thông noel thì kích động quay lại ôm cổ Cố Mạc: “Hóa ra anh đã có chuẩn bị từ sớm!”
“Anh tự tay bố trí cây thông noel, có nên thưởng cho anh hay không?” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, để cho tầm mắt của hai người song song với nhau, âm thanh thô ráp hỏi.
Tiếu Nhiễm chạm vào mặt anh, cảm động hôn một cái.
Cố Mạc dùng sức đè lại gáy của cô, hóa bị động thành chủ động.
Mãi đến khi Tiếu Nhiễm cảm giác khó thở, sắp không thể hô hấp thì Cố Mạc mới bằng lòng buông ra.
Nhìn sắc môi cô, anh cưng chiều nói: “Đi lấy quà đi!”
Tiếu Nhiễm hưng phấn mở ra. Cô thấy có rất nhiều quà, mỗi món quà là một điều bất ngờ.
Tiếu Nhiễm ngồi dưới đất, loạng choạng bóc quà, bất ngờ nói với Cố Mạc: “Thật đáng yêu!”
“giống em!” Cố Mạc ngồi bên cạnh cô, dùng sức ôm hông của cô nói.
“Sao em lại cảm thấy có vẻ giống anh?” Tiếu Nhiễm đặt búp bê đến trước mặt anh, nghiêm túc so sánh: “Anh xem ánh mắt của nó, giống anh như đúc.”
“Bướng bỉnh!” Cố Mạc cắn chóp mũi của cô, trầm thấp nói.
“Là vô cùng giống.” Tiếu Nhiễm xinh đẹp cười nói.
Quà tặng của Tiếu Nhiễm vẫn còn, sau khi cô mở ra rất nhiều đồ thì vô lực nói: “Chú, anh mua nhiều đồ quá!”
“Còn có người ngại nhiều quà!” Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài.
“Anh xách giúp em đi!” Tiếu Nhiễm làm nũng ngồi vào trên đùi anh, vừa loạng choạng vai anh, vừa nói.
Cố Mạc vòng tay qua người cô, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo: “Chính em mở ra mới có thể thấy bất ngờ.”
“Đây là gì thế? Hộp pandora trong hộp sao?” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
“Có thể.” Cố Mạc thần bí nói.
Tiếu nHiễm mở ra phát hiện bên trong là một chiếc hộp nhung. Cô tò mò mở ra, nhìn thấy bên trong có một bộ trang sức. trang sức từ hình chữ nhật và kim cương phấn màu cam bảo thạch khảm thành. Công nghệ khảm kim cương phức tạp khiến cho miếng kim cương giống như mưa sau thác nước, cầu vồng đẹp vô cùng. Cô bất ngờ hỏi: “Cố Mạc, đây là khăn Para đúng không?”
“Đúng, số lượng có hạn của Cartier. Chỉ có một bộ này thôi!” Cố Mạc khoát đầu lên cổ cô, giống như đang chờ được khen.
“Qúa đẹp! từ góc độ khác nhau, màu lại ánh lên khác nhau.” Tiếu Nhiễm chưa từng thấy qua bảo thạch đẹp như thế. Nó không đậm rực rỡ như hồng bảo thạch, cũng không có nông cạn như bích bảo thạch.
Cố Mạc cầm lấy vòng cổ, tự tay đeo cho cô, sau đó là khuyên tai và nhẫn: “Đúng là rất đẹp, nhưng em là người thay đổi nó!”
“Em còn đang mặc đồng phục!” Tiếu Nhiễm cười kháng nghị.
“Như vậy cũng rất đắc ý.” Cố Mạc cười hôn Tiếu Nhiễm.