Ưng Mẫn cười cười:”Anh để cô ấy ở lại với bác gái, cô ấy lại một mình chạy đến đây ngăm phong cảnh. Cho nên cô ấy mới nói chính mình không ngoan!”
Cố Mạc căn bản không tin Ưng Mẫn, quay đầu xoa hai vai Tiếu Nhiễm:”Nha đầu, em làm sao vậy?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Nhiễm mở to, khó hiểu nhìn Cố Mạc:”Chú, làm sao vậy?”
“Em….em không sao chứ?” Cố Mạc lo lắng hỏi.
“Em..vừa mới…….” Tiếu Nhiễm day day huyệt thái dương, “Đau đầu.”
“Anh sẽ sắp xếp bác gái nằm viện nhanh thôi, để anh đưa em đi kiểm tra một chút.” Cố Mạc bồn chồn nói.
“Có thể là ngủ không đủ, không có việc gì đâu.” Tiếu Nhiễm cười lắc đầu.
Ưng Mẫn cố gắng kìm lại nụ cười trên mặt, nói với Cố Mạc:”Cố Mạc, em đi với bác gái. Anh chắm sóc Tiếu Nhiễm đi.”
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi.
Quẹo vào một góc, cô gục vào tường, thấp giọng nói:”Sao mày lại chạy đến đây? Làm sao tao có thể cho mày gặp Cố Mạc được! Mày muốn cũng giống như tao muốn! Trở về đi! Tao nhất định sẽ cho mày toại nguyện.”
Lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, Ưng Mẫn mới đứng thẳng dậy, vẻ mặt thoải mái đi đến phòng chờ của khoa não.
Tưởng phu nhân vừa nhìn thấy cô, lập tức cười vẫy tay:”Bác sĩ Ưng, mau đến đây!”
“Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của bác, hình như có chuyện gì vui.” Ưng Mẫn cười đi tới, thanh nhã hỏi.
“Hân Nhiên lên TV!” Bà Tưởng chỉ vào chiếc TV LCD kiêu hãnh cười nói.
“Hân Nhiên?” Ưng Mẫn nhìn TV, “Đây không phải là Y Nhiên sao?”
“Đây là Hân Nhiên, con gái của lão Tưởng.” Tưởng phu nhân kiêu ngạo nói. “Xinh đẹp y như con gái tôi vậy.”
“Ý bác đó là….con gái riêng của bác trai?” Ưng Mẫn thiếu chút nữa thì thét lên.
Trên đời này rất khó có thể tìm được hai người giống nhau như đúc mà không cùng trứng, ai cũng có ít nhiều điểm khác biệt. Nhưng Hân Nhiên này và Y Nhiên quá giống nhau!
“Con gái của lão Tưởng! “ Tưởng phu nhân nghiêm túc sửa lại câu nói của Ưng Mẫn. “Vợ tương lai của Cố Mạc.”
“Bác có….” Chữ “bệnh” này còn chưa kịp nói ra, cô liền tỉnh táo thu lại, ngượng ngùng nói:”Bác gái, Cố Mạc đã kết hôn. Vợ anh ấy là Tiểu Nhiễm.”
“Bỏ đi là được. Đó chính là kết quả mà tôi muốn.” Tưởng phu nhân cười nói.
Ưng Mẫn thật muốn mắng Tưởng phu nhân vài câu “Bà già hồ đồ”.
Bà ta ép Tiếu Nhiễm từ bỏ Cố Mạc, há chẳng phải là vì nhường đường cho Hân Nhiên kia!
Bà già đáng ghét này, làm cho cô ngột ngạt.
Chờ đến này cô lấy Cố Mạc, sẽ trừng trị kẻ điên này!
Lúc này Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm đi tới:”Bác gái, thủ tục nằm viện đã làm xong rồi, để cháu đưa bác đi.”
“Cháu dẫn bác đi là được rồi. Những người khác có thể đi về.” Tưởng ph nhân lập tức đứng dậy, nghiêm mặt nói.
“Bác gái, Tiếu Nhiễm cũng rất quan tâm đến bác.” Cố Nhiên thản nhiên cười nói, bàn tay nắm tay Tiếu Nhiễm siết chặt hơn.
Tưởng phu nhân trước mặt Cố Mạc thì ngượng ngùng một chút, chính là oán hận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
“Bác gái, nhiều người cũng tốt mà. Chúng ta nói mỗi người một câu có thể làm bác cười thoải mái hơn.” Ưng Mẫn cười khuyên nhủ.
“Con bé này, thật biết nói chuyện.” Tưởng phu nhân nắm bàn tay Ưng Mẫn cười nói.
Ưng Mẫn đi qua Tiếu Nhiễm, không quên nhếch môi kiêu ngạo cười.
Cố Mạc nắm chặt tay, cười trấn an Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, mấp máy môi nói:”Không có việc gì. Em không để ý đâu.”
Cố Mạc đau lòng kéo cô vào ngực, hôn lên đỉnh đầu cô:”Ngoan. Nỗi uất ức của em anh đều biết.”
“Em không uất ức. Một chút cũng không.” Tiếu Nhiễm khẽ cười nói.
Làm sao cô có thể uất ức được chứ?
Cô là hung thủ giết người!