Hoắc Tra Bố đã cực kỳ suy yếu, khi nhìn thấy Tiếu Nhiễm, vốn dĩ con ngươi đang ảm đạm lập tức lóe sáng lên kích động. ông vươn tay, khàn khàn nói: “Tiếu Nhiễm, qua đây.”
Tiếu Nhiễm chạy tới, nằm úp sấp đến bên cạnh giường bệnh, cười cầm tay ông: “Ông ngoại, xem ra ông có tinh thần hơn rồi.”
“Phải cảm ơn Cố Mạc.” Hoắc Tra Bố thưởng thức nhìn thoáng qua Cố Mạc.
Lúc ông ho ra máu càng ngày càng nghiêm trọng, ông liền ý thức được sức khỏe của mình không được, trước khi nhắm mắt đặc biệt nhớ đến muốn gặp mặt Tiếu Nhiễm, gặp mặt huyết mạch duy nhất mà con gái để lại. Ông không nghĩ tới cháu rể lại mang theo chuyên gia tới chữa bệnh cho mình.
Không ai muốn chết, cho nên có thể sống lâu dù được một ngày, ông cũng rất cao hứng.
Ông có thể xem Tiếu Nhiễm nhiều hơn một chút.
Nhìn thấy cô, ông liền cảm thấy giống như nhìn thấy con gái bảo bối của mình.
“ Ông không cần cảm ơn anh ấy, đây là chuyện anh ấy nên làm, ông ngoại của cháu chính là ông ngoại của anh ấy.” Tiếu Nhiễm tự hào nhìn thoáng qua Cố Mạc.
Cố Mạc đi lên phía trước, cung kính nói với Hoắc Tra Bố: “Ông ngoại, Tiếu Nhiễm nói không sai, người chính là người thân của cháu.”
Hoắc Tra Bố cầm tay Cố Mạc, đặt tới trên tay của Tiếu Nhiễm: “Hai người các cháu nhất định phải yêu nhau, ở bên nhau cả đời.”
“Cháu đồng ý.” Cố Mạc lập tức đảm bảo.
Được sự đảm bảo của Cố Mạc, nếp nhăn trên mặt Hoắc Tra Bố mới giãn ra được một chút, để lộ vẻ tươi cười.
“Ông ngoại, ông không cần lo lắng, Cố Mạc rất cố chấp. Trừ khi cháu chết, nếu không anh ấy vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ.” Tiếu Nhiễm tự tin nói.
Nếu Cố Mạc là người đàn ông dễ thay lòng đổi dạ, không thể nào thủ thân năm năm vì Y Nhiên, sớm đã cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con, mà cô cũng không có khả năng trở thành vợ của anh.
Cô rất xác định, nếu có một ngày Cố Mạc không cần cô nữa, nguyên nhân nhất định không phải là vì anh di tình biệt luyến, mà là vì cô không tốt.
“Không cho nói chết!” Không đợi Hoắc Tra Bố lên tiếng, Cố Mạc đã hờn giận răn dạy Tiếu Nhiễm.
“Được, không nói được chưa. Em biết anh sợ em chết trước mặt anh. Anh yên tâm, em nhất định sống lâu hơn anh một ngày.” Tiếu Nhiễm nắm lại tay của anh, cười thề.
“Không thể!” Âm thanh của Cố Mạc khàn khàn. Anh đã hiểu được mất đi tình cảm đau đớn như thế nào, cho nên không hy vọng Tiếu Nhiễm có thể nhìn thấy anh chết đi, không muốn để cho cô thương tâm. Anh sợ cô khóc đến mù cả hai mắt: “Anh muốn em mỗi ngày nhắm mắt lại đều có anh ở bên, lúc mở mắt ra lại có thể nhìn thấy anh ở bên cạnh em.”
Tiếu Nhiễm nghe lập tức hiểu ý tứ của Cố Mạc, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Cố Mạc đây là đang nói, anh không nỡ chết trước cô, để cho cô thương tâm khổ sở.
“Ông ngoại, ông tin chưa? Người đàn ông này cho dù muốn thay lòng đổi dạ cũng là chuyện của kiếp sau.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười nói.
“Tin tin tin!” Hoắc Tra Bố thoải mái cười to.
Nhìn thấy cháu gái và cháu rể ân ái như vậy, ông an tâm rồi. Cho dù phẫu thuật không thành công, ngày mai ông liền rời xa khỏi nhân thế, ông cũng không còn gì tiếc nuối.
Cố Mạc đứng ở bên giường, cưng chiều nhìn Tiếu Nhiễm đang cười tùy ý, trong lòng đầy yêu thương.
Đây là vận mệnh đi!
Một trận tai nạn xe lại làm cho cuộc sống của bọn họ có thêm một quan hệ mới, để cho anh do hận mà sinh yêu, hi vọng cuộc đời này không rời xa.
Có lẽ là cười đến quá thoải mái, Hoắc Tra Bố đột nhiên ôm ngực thở dốc.
“Ông ngoại, ông có chỗ nào không thoải mái sao?” Tiếu Nhiễm sợ tới mức tái nhợt sắc mặt, lập tức khẩn trương hỏi han.
Hoắc Tra Bố vỗ tay cô, có chút suy yếu nói: “Cười nhiều quá, đụng đến miệng vết thương, không sao.”
“Làm cháu sợ muốn chết.” Tiếu Nhiễm thở dài./
“Phẫu thuật rất thành công, không cần lo lắng.” Cố Mạc nhẹ nhàng vuốt tóc Tiếu Nhiễm, âm thanh khàn khàn nói.
Phẫu thuật cực kỳ thành công, mới có thể kéo dài cuộc sống, ít nhất cũng không để cho ông ngoại tái phát trong vài ngày.