Khi cô cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, cô nhất định phải tìm đến đây một chuyến, để bản thân cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.
Trao một đóa hoa hồng, tay còn lưu mùi hương!
"Tiểu Miên, em đến rồi sao?"
Viện trưởng Dương Thu Hoài nhìn thấy cô thì vô cùng cao hứng đi tới trước chào hỏi.
"Viện trưởng Dương."
Vốn Mạch Tiểu Miên đang ngồi xổm lập tức đứng thẳng người, chào hỏi Dương Thu Hoài.
"Chị Tiểu Miên, chị không nhận ra em sao?"
Bên cạnh Dương Thu Hoài có một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài mượt mà, khoảng chừng hai mươi tuổi, đang mỉm cười vô tư tiến đến kêu lên.
Mạch Tiểu Miên nhận ra đây là Dương Tần, con gái của Dương Thu Hoài.
Tuy nhiên lần cuối cô nhìn thấy Dương Tần đã là mười năm trước, khi cô bé chỉ là một cô nhóc mười tuổi. Hiện tại đã là một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành rồi. Nếu như không phải dáng dấp trông giống hệt Dương Thu Hoài, cô thật sự không thể nhận ra được cô ấy.
"Tiểu Tần, em đã lớn như vậy rồi sao!"
Mạch Tiểu Miên rất vui vẻ.
"Đúng vậy, chị Tiểu Miên, em đã hai mươi tuổi rồi mà. Nếu không lớn lên vậy chẳng phải em sẽ thành người lùn sao?"
Dương Tần vui vẻ đưa tay lên khoác cánh tay của Mạch Tiểu Miên, cười nói: "Chị Tiểu Miên càng ngày càng xinh đẹp thành thục mà, em sắp không nhận ra chị rồi cơ."
"Già rồi ấy mà."
"Chị Tiểu Miên, chị không hề già chút này, bây giờ chị là một đóa hoa nở rộ, nếu như em là đàn ông, em sẽ lập tức muốn cưới chị về nhà ngay!"
Dương Tần trợn mắt nói.
"Đầu tiên em phải là một người đàn ông đã..."
Mạch Tiểu Miên cười trêu chọc.
"Chị Tiểu Miên vẫn vui tính như vậy."
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên cười vui vẻ.
Mười năm trước, cô cũng giống như Diệp Mai, rất thích nói cười và buôn chuyện, nói chuyện cũng cực kỳ hài hước, được lòng rất nhiều người xung quanh.
Sau đó...
"Đúng rồi, Tiểu Miên à, lần này Tiểu Tần trở về là muốn giúp chị tiếp quản mái ấm tình thương. Em cũng biết rồi đấy, tình trạng sức khỏe của chị không được tốt lắm, chị muốn hỏi ý kiến của em xem sao.”
Dương Thu Hoài cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Tiểu Tần có đồng ý không?"
Mạch Tiểu Miên nhìn Dương Tần còn nhỏ, có hơi lo lắng cô ấy sẽ không thể chịu được nổi.
"Chị Tiểu Miên, em rất sẵn lòng. Trong mười năm ở nước ngoài, em đã tìm hiểu nghiên cứu về phương diện mái ấm tình thương này rồi. Em vẫn luôn làm trợ lý cho một mái ấm tình thương ở Newz, Mỹ đấy. Chị cứ tin tưởng em, em nhất định có thể đảm nhận được."
Dương Tần nghiêm túc nói với Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Cô tin tưởng có một người mẹ như vậy thì cô ấy nhất định cũng sẽ làm được.
Mái ấm tình thương giao cho Dương Tần vẫn tốt hơn là rơi vào tay người khác.
Thấy Tiểu Miên đồng ý, Dương Thu Hoài vô cùng cao hứng, gọi cô vào phòng làm việc. Cô ấy đưa cho Mạch Tiểu Miên xem kế hoạch chi tiết về việc sử dụng khoản tiền Kiều Minh Húc quyên tặng, hơn nữa còn muốn cô đưa ra một vài ý kiến khác.
Mạch Tiểu Miên cẩn thận xem kỹ, nhận thấy những khoản dùng vô cùng hợp lý lại tỉ mỉ, ít nhất trong vòng mười năm tới, mái ấm tình thương sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề kinh phí nữa.
Ba người nói chuyện một lúc rồi cùng dùng một bữa cơm.
Mạch Tiểu Miên chào tạm biệt bọn họ, sau đó trở về nhà.
"Tiểu Miên, sao con bận rộn đến bây giờ mới về vậy?"
Hai ngày rồi cô chưa trở về nhà, vừa bước vào đã lập tức bị mẹ tra hỏi.
"Mẹ cũng biết mà, tính chất công việc của con không đến lượt con quyết định được thời gian đâu."
Mạch Tiểu Miên dùng tóc mái che vết thương đã đóng vảy trên trán lại, tuy nhiên vẫn bị mẹ phát hiện, hoảng sợ kêu lên: "Tiểu Miên à, trán con sao lại bị thương thế này? Nếu để lại sẹo sẽ rất khó coi đấy? Còn chưa đến mười ngày nữa con phải làm cô dâu rồi mà!"