Vì thế cô lập tức gọi điện thoại cho Lâm Khoa, nói chuyện này với anh ta.
“Cảm ơn pháp y Mạch.”
“Không cần cảm ơn, tôi chỉ là làm hết chức trách của mình mà thôi.” . Chí𝙣h chủ, 𝑟ủ bạ𝙣 đọc chu𝙣g ( T𝑟 𝑈mT𝑟u𝐲𝐞𝙣.Ⅴ𝙣 )
“Cô là một pháp y ưu tú.”
Lâm Khoa cực kỳ áy náy nói: “Ngày đó chỉ trích cô là do tôi thực sự quá mức nông cạn. Pháp y Mạch không phải là hình cảnh, việc nên làm là tận lực cung cấp các chứng cớ giám định cho cảnh sát, mà không phải là tra án.”
“Ha ha, nếu như pháp y của chúng tôi cũng điều tra vụ án, vậy còn cần cảnh sát các anh làm gì?”
Mạch Tiểu Miên cười nói: “Tuy nhiên, những lời kia của anh vẫn chạm đến tôi, khiến tôi bắt đầu cố gắng học tập nhiều hơn, thông suốt thấu hiểu, nhận thức mỗi lúc một nâng cao.”
“Pháp y Mạch có thể suy nghĩ được như vậy thì tốt quá. Đúng rồi, tôi còn chưa nói với cô một tiếng, tân hôn vui vẻ nhé, sớm sinh quý tử.”
Giọng điệu của Lâm Khoa đã không còn ngại ngùng như lần đưa sách đó, mà bây giờ đã trở nên thản nhiên hơn nhiều.
Không sai, lúc mới bắt đầu anh ta chắc chắn có ôm ấp tình cảm với Mạch Tiểu Miên, nhưng thấy cô kết hôn rồi, anh ta cũng chỉ có thể dập tắt ý niệm đó trong đầu, cố gắng để bản thân chỉ xem cô là một người bạn, một cộng sự tốt. Anh cũng thật lòng chúc phúc mong cô có thể hạnh phúc.
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn. Vậy không làm phiền cô nữa. Ngày mai gặp nhé.”
Lâm Khoa cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó đi xuống lầu, tuy nhiên lại nhìn thấy xe của Kiều Minh Húc ở bên dưới.
Sao anh lại biết cô ở đây nhỉ?
Thật đúng là kỳ lạ.
Có lẽ Kiều Minh Húc cũng nhìn thấy cô, nên lập tức mở cửa xe, từ bên trong bước ra, nhìn cô sải bước về phía mình.
Bước chân vững vàng, trông dáng vẻ hình như không có vấn đề gì.
Người phụ nữ chết bầm này, nếu như vết thương còn chưa lành mà đã chạy loạn đi, anh sẽ bóp chết cô ngay.
“Sao anh lại biết tôi ở chỗ này.”
Mạch Tiểu Miên tiến đến, đưa mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi.
“Mẹ em nói.”
Kiều Minh Húc ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt không giống bình thường trên người cô, bèn hỏi” “Dùng nước hoa gì vậy, thơm thế?”
“Là tinh dầu hoa hồng được đặc chế, nhưng mà sắp dùng hết mất rồi.”
Nói đến sữa tắm này, Mạch Tiểu Miên lại cảm thấy có vài phần ảm đạm.
Mặc dù cô là người hoàn toàn tin vào chủ nghĩa duy vật, nhưng mỗi lần sau khi tiếp xúc với người chết, cô đều cảm thấy trên người mình có âm khí không sạch sẽ. Vì vậy, nhất định phải tẩy rửa sạch sẽ, dùng mùi nước hoa che giấu.
Tinh dầu hoa hồng này là do một ông chủ vườn hoa hồng dùng bí kíp của mình để bào chế, hơn nữa còn dành tặng riêng cho cô.
Mỗi lần tắm xong, cô đều có cảm giác mát mẻ vô cùng thoải mái, mùi khí âm trên người cũng biến mất.
Nhưng mà, vào năm ngoái, ông chủ vườn hồng đã quá đời, có để lại cho cô một lọ tinh dầu hoa hồng. Đến hiện tại đã dùng sắp hết rồi.
Nếu như không có sữa tắm hoa hồng này, cô cũng không biết mình phải làm sao với những khí âm trên người kia nữa.
“Dùng hết thì mua cái khác.”
Kiều Minh Húc nghi hoặc nhìn cô nói: “Bình thường lúc tắm em phải dùng tinh dầu hoa hồng sao? Bình thường cũng không thấy em dùng, trên người em cũng không có mùi hoa hồng.”
“Bình thường không cần, chỉ khi nào xử lý vụ án xong mới dùng một chút thôi.”
“Muốn che giấu mùi hôi thối của tử thi trên người sao?”
“Anh mới thối ấy!”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: “Trên người anh đầy mùi tiền của thương nhân, nói chuyện đừng làm người ta chán ghét như vậy.”
“Được được được, tôi không nói nữa.”
Kiều Minh Húc suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Tôi biết rồi. Trong ấn tượng của tôi, dáng vẻ của bà nội cũng như vậy. Tuy nhiên bà không dùng tinh dầu hoa hồng, mà là tinh dầu hoa bách hợp mà ông nội tôi đặc biệt làm cho bà. Cho nên trên người bà nội tôi lúc nào cũng có mùi thơm của hoa bách hợp.
“Ông nội biết làm tinh dầu sao?”
Mạch Tiểu Miên cực kỳ kinh ngạc hỏi.