Anh cũng không kiềm được mà chủ động vươn tay ôm lấy cô ta…
Lâm Ngọc thấy Kiều Minh Húc từ bị động thành chủ động nên càng thêm nhiệt tình, lần nữa muốn hôn lên môi anh.
Nhưng Kiều Minh Húc vừa tiếp xúc với mùi son môi của cô ta là đầu óc lại tỉnh táo, nhận ra người phụ nữ trước mắt là Lâm Ngọc chứ không phải Mạch Tiểu Miên.
Cũng nhờ chút tỉnh táo cuối cùng mà Kiều Minh Húc dùng sức đẩy Lâm Ngọc ra, thấp giọng hét: “Tránh ra!”
“Minh Húc, em muốn anh, anh cũng muốn em, em không tránh!”
Lâm Ngọc cố chấp tiến tới, tay vuốt vẻ nơi nóng bỏng nhất, nhạy cảm nhất của anh.
Kiều Minh Húc run rẩy…
Lâm Ngọc dứt khoát tuột dây váy xuống, để nửa thân trên của cô ta trần trụi trước mắt anh…
Kiều Minh Húc dựa vào chút ý thức tỉnh táo đó, cố gắng kiềm nén bản thân..
Lâm Ngọc đè lên trên…
Đột nhiên, cơ thể anh bắt đầu co giật dữ dội, bọt mép sùi ra, tay chân không ngừng run rẩy, khuôn mặt méo mó, vô cùng bất thường…
Anh đột ngột như vậy khiến Lâm Ngọc giật mình, vội xuống khỏi người anh, lay vai anh, gọi: “Minh Húc, Minh Húc, anh sao vậy?”
“Cút!”
Kiều Minh Húc thấp giọng nói, anh đẩy cô ta ra, kéo chăn cắn chặt…
Cơ thể vẫn không ngừng co giật, ý thức cũng dần mê man…
Lâm Ngọc sợ hãi dáng vẻ này của anh, vội mặc quần áo lại rồi chạy ra ngoài gọi cha mẹ cô ta: “Không ổn rồi, gay rồi, Minh Húc xảy ra chuyện rồi.”
“Chẳng phải chỉ uống chút thuốc kích dục thôi à, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Lâm Xảo Lâm lẩm bẩm đi lên tầng.
Lúc ông ta nhìn thấy Kiều Minh Húc như một con thú bị nhốt nằm trên giường, cả người co giật vô cùng khó coi, ông ta cũng sợ hãi: “Chắc không phải liều thuốc của cha mạnh quá chứ? Hay là nước hoa gợi dục của Ngọc Ngọc nồng quá?”
“Không đúng, ông xã, trông bộ dạng của cậu ta giống như đang động kinh vậy.”
Mẹ Lâm vẫn khá bình tĩnh, nhìn kỹ rồi nói.
“Động kinh? Ấy? Đúng là dáng vẻ động kinh. Ngọc Ngọc, con quen cậu ta mười năm rồi, chắc không phải con không biết cậu ta có bệnh này đấy chứ?”
Lâm Xảo Lâm quay đầu nhìn Lâm Ngọc.
“Con không biết, chưa từng thấy anh ấy thế này bao giờ.”
Lâm Ngọc hoang mang hỏi: “Nên làm thế nào bây giờ? Chúng ta có cần đưa anh ấy đến bệnh viện không?”
“Đưa đến bệnh viện? Chắc cậu ta không muốn đến bệnh viện đâu.”
Lâm Xảo Lâm nhìn Kiều Minh Húc trên giường, đáy mắt toát vẻ âm u. Ông ta lấy điện thoại ra, quay video Kiều Minh Húc phát bệnh.
“Cha, cha muốn làm gì?”
Lâm Ngọc lo lắng hỏi.
“Không có gì, muốn quay lại bộ dạng chủ tịch Kiều sáng suốt oai phong của chúng ta động kinh thôi, ha ha.”
Lâm Xảo Lâm cười gian.
“Cha, anh ấy sẽ tức giận đấy, cha mau xóa đi.”
Lâm Ngọc muốn giật lấy điện thoại của ông ta.
“Ngọc Ngọc, con đừng có ngu ngốc nữa. Với chúng ta mà nói, cái này là vũ khí mạnh đấy.”
Lâm Xảo Lâm khiến trách con gái: “Con biết tại sao mười năm rồi mà con vẫn không thể có được cậu ta không? Chẳng phải là vì con ngốc quá, không có thủ đoạn gì cả đấy sao?”
“Cha…”
Lâm Ngọc nóng nảy giậm chân kêu một tiếng, sau đó hỏi: “Trông anh ấy có vẻ rất khó chịu, liệu có chết người không? Chúng ta vẫn nên đưa anh ấy đến bệnh viện thì hơn.”
“Động kinh không chết được, qua cơn là ổn. Con nhìn cậu ta xem, biết cắn cả chăn cơ mà, chỉ cần không cắn đứt lưỡi là được.”
Lâm Xảo Lâm hờ hững nhìn Kiều Minh Húc nằm trên giường sùi bọt mép, trợn lớn mắt đã hoàn toàn mất đi ý thức: “Nếu không phải tài sản năm mươi tỷ của cậu ta thì cha thật sự không muốn con gái cha theo cậu ta đâu.”