Cô quan tâm hỏi.
Phùng Quang Hiển lắc đầu, nói: "Có lẽ chỉ là vết thương ngoài thôi, bọn họ cũng không đá ngực và lưng tôi, mà chỉ đánh vào tay chân cùng mặt thôi!"
Anh ấy đưa tay lên sờ vào khuôn mặt dù đã vô cùng cố gắng bảo vệ nhưng vẫn bị đánh sưng tấy bầm tím thành cái đầu heo kia, xấu hổ nhìn Tiểu Miên hỏi: "Có phải tôi bị đánh đến không đẹp trai nữa rồi không?"
Mạch Tiểu Miên kiểm tra mạch của anh, nhận thấy anh quả thực không có nội thương gì, nên chỉ tức giận liếc mắt nhìn anh nói: “Cũng sắp bị đánh chết rồi mà còn suy nghĩ xem mình có đẹp trai hay không nữa chứ!"
"Sống chết là chuyện nhỏ, đẹp trai là lớn nhất!"1 .
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Phùng Quang Hiển cho biết.
"Ha ha!"
Mạch Tiểu Miên bật cười: "Xem ra anh bị đánh còn chưa đủ đau."
Nhìn thấy khuôn mặt vốn đang lo lắng của cô bỗng nhiên nở một nụ cười, giống như những bông hoa quỳnh nở rộ trong đêm anh từng thấy vậy.
Trái tim anh đập thình thịch không ngừng như có chú nai con vừa dẫm qua. Anh nhìn vào ánh mắt của Mạch Tiểu Miên, trong con ngươi hơi xanh biếc của anh ẩn chứa một cảm xúc kỳ lạ nào đó.
Đặc biệt là cách cô đấm đá vô cùng phóng khoáng đối với những người kia, làm cho anh thật sự cảm thấy kinh ngạc. Cô đúng là không phải một người phụ nữ bình thường, còn rất nhiều điều có thể khám phá trong con người của cô.
Anh thật sự vô cùng thích cô.
Chỉ có điều, cô lại sắp kết hôn với Kiều Minh Húc!
Anh thật lòng hối hận về bản thân, vào lần đầu tiên gặp cô ở nhà hàng Hồng Tường Vi đó, lúc cô hỏi anh có muốn kết hôn hay không anh lại do dự, không đồng ý kết hôn với cô, mà thay vào đó lại lấp lửng nói rằng anh sẽ không tính đến chuyện kết hôn cho đến khi anh 35 tuổi.
Anh đã sống 28 năm, chưa bao giờ anh lại cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng vì một cô gái như bây giờ. Mà cô lại chính là người đầu tiên, ma xui quỷ khiến thế nào nụ cười của cô lại đâm vào mắt, vào trái tim anh.
Trước đây, anh nghĩ mình đã nhìn thấy đủ loại thô tục nông cạn của phụ nữ trên đời này rồi, không thể rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Anh cũng chỉ đón nhận sự sắp đặt của gia đình với cuộc hôn nhân của mình mà đính hôn với Lãnh Kiều Thi.
Kết quả lại xuất hiện một người phụ nữ có thể khiến anh động lòng, hơn nữa lại càng lúc càng nhiều hơn.
"Tiểu Miên, chúng ta kết hôn đi, ngay lập tức, có được không?"
Anh nhìn Mạch Tiểu Miên đang cầm tăm bông bôi thuốc vào vết thương trên cánh tay anh, gấp gáp hỏi.
Mạch Tiểu Miên hơi sững sờ một lúc, ngơ ngác nhìn anh hỏi lại: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Phùng Quang Hiển nắm lấy tay cô, vô cùng thành khẩn, nóng nảy nói: "Anh muốn kết hôn với em, bây giờ có thể đi đăng ký ngay".
Lúc này Mạch Tiểu Miên đã nghe rõ, cũng chỉ cười trêu ghẹo, nói: "Tôi cứu anh là thật, nhưng anh không cần phải lấy thân báo đáp vậy đâu!"
"Không phải vậy, Tiểu Miên à, anh thích em, em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh động tâm. Anh cảm thấy nếu như anh không kết hôn với em, anh sẽ hối hận cả đời."
Phùng Quang Hiển nắm chặt lấy tay cô, gấp gáp nói: "Cưới anh nhé! Anh sẽ yêu em và cả người nhà của em nữa!"
Nhìn thấy sự chân thành và khẩn trương trong mắt anh, Mạch Tiểu Miên vội vàng kéo tay anh ra khỏi tay mình, nói: "Anh Phùng, đừng đùa nữa. Chúng ta không thể kết hôn được, anh đã có vị hôn thê rồi, còn tôi lại chuẩn bị kết hôn với Kiều Minh Húc."
"Tiểu Miên, anh không nói đùa, anh là thật lòng đấy. Anh có thể lập tức trở về giải trừ hôn ước với Lãnh Kiều Thi. Em cũng không cần phải kết hôn với Kiều Minh Húc nữa, dù sao hai người cũng không có quan hệ tình cảm gì với nhau, em lấy anh ta, em nhất định phải chấp nhận một sự thật rằng, anh ta chỉ yêu một mình Lâm Ngọc mà thôi."
"Không phải nói đùa thì chính là đầu anh đã bị đánh đến chấn động rồi."
Mạch Tiểu Miên làm bộ như vẫn không hiểu sự thật lòng của anh, lấy lời nói của anh ra làm trò đùa, cô đáp: "Chúng ta là bạn, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, để tránh làm cho mọi người khó xử."
Phùng Quang Hiển nhìn thấy cô từ chối lời cầu hôn của anh, trái tim vốn dĩ tràn đầy hy vọng trong nháy mắt rơi xuống đáy vực.