“Ồ ồ ồ.”
Diệp Mai kêu la lên một tiếng, sau đó thả mẹ Mạch ra, đi tới trước mặt Phùng Quang Hiển, đưa bàn tay trắng bóc nhỏ bé của mình ra, nói: “Chào cậu Phùng, tôi là Diệp Mai, bạn thân nhất của Tiểu Miên.”
“Chào em!”
Phùng Quang Hiển rất lịch sự cầm tay cô ấy, sau đó buông ra, trên mặt đầy vẻ tự đắc nói: “Em sai rồi, bạn thân nhất của Tiểu Miên không phải là em đâu.”
“Vậy là ai?”
“Là tôi, cô Diệp Mai à, đành phải để em ủy khuất xếp vị thứ 2 thôi.”
“Ha ha, không sao cả, từ trước đến nay em đều không chen lấn với trai đẹp. Nếu như anh còn có người anh em nào chưa lập gia đình thì giới thiệu cho em, em cho dù xếp hàng thứ ba thứ tư cũng không sao cả.”
Diệp Mai cười to nói.
“Có ý tứ, nếu như không phải tôi đã đính hôn rồi, vậy thì có khi tôi sẽ tự giới thiệu bản thân cho em đấy chứ.”
Phùng Quang Hiển cười quyến rũ, khiến Diệp Mai không ngừng kêu lên “Yêu nghiệt”.
Hai người vừa gặp mà tựa như đã quen từ lâu, rất nhanh đã nói nói cười cười một tràng dài.
Mạch Đồng Đồng nhìn thấy Phùng Quang Hiển vui vẻ thoải mái nói chuyện với Diệp Mai, tay cô bé nắm chặt thành quyền. Rất muốn một quyền đánh vào mặt Diệp Mai, để cô ấy cách xa Phùng Quang Hiển ra.
Dĩ nhiên, cô bé vẫn cố gắng khắc chế mình lại, trở về phòng đóng cửa lại. Vẽ ra trên giấy một cô gái mập mạp, sau đó dùng đầu nhọn của bút vừa đâm vào, vừa chửi: “Đồ heo mập chết bầm, đồ heo bầm chết bầm, tránh xa ra một chút…”
Người ở bên ngoài, không ai biết đôi mắt ở trong phòng kia của Mạch Đồng Đồng, đã bị ngọn lửa đố kỵ cháy rực đến nỗi gần như muốn giết người.
“Đồng Đồng, con ở trong phòng làm gì vậy? Còn không mau ra pha trà cho chị Tiểu Mai cùng anh Quang Hiển uống thử?”
Mẹ Mạch gõ cửa gọi.
Mạch Đồng Đồng vội vàng vò tờ giấy trên bàn thành một cục, ném vào trong thùng rác, sau đó thu hồi biểu cảm oán hận trên mặt lại, nhìn về phía gương cười thật tươi rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ, để con ra ngay!”
“Thật ngoan mà.”
Mẹ Mạch vỗ lên bả vai cô bé, nói: “Con đến Nhã Phong học pha trà, ít nhiều gì cũng hiểu một chút, mau biểu diễn cho anh Quang Hiển của con xem đi.”
“Dạ vâng.”
Mạch Đồng Đồng gật đầu, sau đó đi lấy trà cụ. Cô bé học theo dáng vẻ của sư phụ dạy kỹ thuật pha trà, ngồi một cách ưu nhã. Dựa vào sự quan sát của cô bé đối với sư phụ, cô bé đã bắt đầu học được một vài kỹ năng sơ khai rồi.
Thật ra thì sự phụ còn chưa thật sự bắt đầu dạy cô bé kỹ thuật pha trà, mà chỉ để cho cô bé biết về văn hóa trà của Trung Quốc.
Mặc dù những dòng chữ kiến thức khô khan kia làm cho cô bé có chút cảm giác không kiên nhẫn, nhưng cô bé vẫn rất nghiêm túc ghi nhớ, làm cho sư phụ lưu lại ấn tượng cô nàng rất hiếu học.
“Ôi chao, nhìn Đồng Đồng nhỏ bé nhà chúng ta kìa, còn biết học pha trà nữa sao. Đúng là đã lâu không gặp, làm anh phải rửa mắt nhìn mà.”
Phùng Quang Hiển phát hiện thủ pháp pha trà của Đồng Đồng không giống với trước kia, bèn kêu lên.
“Quang Hiển à, con không được coi thường Đồng Đồng nhà chúng ta đâu đấy. Bây giờ con bé là đệ tử của sư phụ dạy kỹ thuật pha trà ở Nhã Phong rồi. Không lâu nữa, rất có thể trở thành cao thủ của nghệ thuật pha trà đấy.”
Mẹ Mạch cao hứng khoe khoang nói.
“Thật sao?”
Phùng Quang Hiển giả bộ bày ra dáng vẻ buồn bã, nói: “Ôi chao, vậy sau này muốn Đồng Đồng pha cho anh một ly trà, lại trở thành một chuyện rất xa xỉ rồi. Thật là khổ não mà.”
“Anh Quang Hiển à, chỉ cần anh thích, em lúc nào cũng có thể pha trà cho anh uống.”
Mạch Đồng Đồng lấy dũng khí, đôi mắt sáng rực nhìn Phùng Quang Hiển nói.
“Ôi, anh biết mà, Tiểu Đồng Đồng tốt với anh nhất.”
Phùng Quang Hiển cười, đưa tay sờ đầu cô bé, nói: “Anh cũng thích Tiểu Đồng Đồng nhất!”
Người nói vô tình, người nghe có ý.