“Được.”
Kiều Minh Húc thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.
Mới vừa rồi sau khi anh tiễn Lâm Ngọc đi, lập tức quay về siêu thị để tìm Mạch Tiểu Miên. Tuy nhiên tìm khắp nơi đều không được. Đột nhiên có một loại cảm giác bỏ con giữa chợ, bèn vội vàng gọi điện thoại hỏi.
Nghe cô nói đã về nhà, anh mới yên tâm.
Anh vội vàng lấy một vài nguyên liệu chưa chọn, rồi lập tức xách về Hoàng Uyển, lại gặp phải Phùng Quang Hiển.
“Kiều Minh Húc!”
Phùng Quang Hiển nhìn thấy anh, lại nhớ tới vừa rồi Mạch Tiểu Miên ở siêu thị bị em gái thu ngân trách mắng, bèn tức giận ngăn anh lại, nói: “Có người chồng nào trông giống như anh sao?”
“Làm sao?”
Kiều Minh Húc không hiểu sự tức giận của Phùng Quang Hiển từ đâu tới.
“Anh cùng Mạch Tiểu Miên đi siêu thị mua đồ, sau lại bận việc vội vã rời đi, để cô ấy một mình không mang theo ví tiền ở chỗ đó. Lại còn nhiều đồ như vậy. Anh có biết cô ấy vì không mang tiền, không thể trả được, cuối cùng có bao nhiêu lúng túng không hả?”
Phùng Quang Hiển tức giận trách cứ.
Kiều Minh Húc u ám nhìn anh ấy, nói: “Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó tôi giúp cô ấy trả tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Ba nghìn năm trăm tệ. May còn có tôi!”
Phùng Quang Hiển vốn không để ý đến chút tiền này, nhưng mà vì tức giận nên bèn đưa tay về phía Kiều Minh Húc.
“Không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, lát nữa tôi sẽ chuyển sau.”
Kiều Minh Húc nhìn anh ấy, nói: “Tóm lại, cảm ơn anh, tôi đi trước.”
Nói xong, anh nhanh chóng đi lướt qua bên người Phùng Quang Hiển, tiến vào Hoàng Uyển.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh, bèn làm ra vẻ không thèm quan tâm, cười nhạt hỏi: “Về rồi? Đồ cũng mua xong?”
“Ừ.”
Kiều Minh Húc nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, nói: “Thật xin lỗi, để em một mình ở lại siêu thị.”
“Không sao, tôi cũng không phải trẻ con, vẫn có thể tìm được đường về nhà.”
Mạch Tiểu Miên cố bày ra vẻ mặt thản nhiên, nói: “Lúc đó tôi không mang theo ví, có chút lúng túng. May mà gặp được Phùng Quang Hiển, bèn mượn tiền anh ấy.”
“Đợi lát nữa tôi sẽ trả lại tiền cho Phùng Quang Hiển.”
Kiều Minh Húc gật đầu, nói.
“Chúng ta về đại viện nhà họ Kiều đi, mọi người đều đang đợi chúng ta rồi đấy.”
“Được.”
Kiều Minh Húc đưa thức ăn vừa mua xong cho thím Trương bỏ vào cốp xe.
Hai người lên xe.
Bởi vì trong lòng có trở ngại, nên Mạch Tiểu Miên trở nên có hơi yên lặng, không muốn nói chuyện nhiều, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Tâm tình của Kiều Minh Húc lại phức tạp.
Dọc đường đi.
Anh yên lặng lái xe.
Mạch Tiểu Miên yên lặng ngồi ở phía sau, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính.
Xe chậm rãi lăn bánh trên đường…
“Dừng xe một chút!”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy bác gái ở bên đường đang bày bán khoai lang nướng, đột nhiên rất muốn ăn.
Kiều Minh Húc dừng xe lại, nghi ngờ hỏi: “Muốn làm gì?”
“Tôi muốn ăn khoai lang nướng.”
Mạch Tiểu Miên đẩy cửa xe ra, chạy tới.
“Là Tiểu Miên à!”
Bác gái kia vừa liếc mắt đã nhận ra cô, nhiệt tình chào hỏi: “Muốn ăn khoai lang nướng sao?”
“Muốn ạ. Cho con toàn bộ chỗ này nhé!”
Mạch Tiểu Miên chỉ vào chỗ khoai lang đỏ đang được nướng trên bếp lò kia, nói: “Con mang cho mọi người ăn nữa.”
“Được.”
Bác gái dùng túi giấy bọc khoai lang nướng vào, đưa cho cô, nói: “Đưa bác năm mươi tệ thôi là được.”
Mạch Tiểu Miên đưa tờ một trăm tệ cho bà, nói: “Bác gái à, năm mươi tệ là hời cho con rồi, nhất định phải một trăm tệ mới đủ. Đừng thối lại cho con.”
“Ha ha.”
Bác gái kia cười vui vẻ, sau đó nhìn người ngồi trong xe, thấy Kiều Minh Húc mở cửa xe xuống, quay đầu nhìn về phía bên này, bèn hạ thấp giọng, thần bí hỏi: “Người đàn ông trong xe là bạn trai của con sao?”
“Là chồng con ạ!”
Mạch Tiểu Miên mím môi cười một tiếng.