Kiều Minh Húc không hề nhúc nhích.
Lúc này, suy nghĩ ở trong đầu anh, đều toàn là tình cảnh giả chết ngày đó cùng nhau bơi lội với Mạch Tiểu Miên...
Cảm giác đó thật sự rất tốt.
Chỉ là, tất cả chuyện này đều đã trở thành quá khứ...
Cô có con đường của cô, có người đi cùng với cô, không còn cần anh nữa.
“Chú Trương, sao còn không gọi cậu chủ đứng dậy đi tắm rửa thay quần áo?”
Mạch Tiểu Miên thấy anh nằm lâu như vậy, bèn vội vàng gọi điện thoại cho chú Trương.
“Cô chủ, tôi gọi rồi, cậu ấy không nghe. Để tôi đưa điện thoại cho cậu chủ, cô khuyên cậu ấy đi.”
Chú Trương đưa điện thoại cho Kiều Minh Húc: “Cậu chủ, cô chủ tìm cậu.”
Kiều Minh Húc không có nhận điện thoại, cũng không nói gì, vẫn ngắm nhìn ngôi sao của anh như cũ, giống như ở đó hội tụ lực hấp dẫn rất mạnh vậy.
Mạch Tiểu Miên sốt ruột muốn chết.
Cô đành phải lăn xe lăn đến trước cầu thang, chống nạng, chậm rãi đi xuống lầu, bảo dì Trương mang xe lăn xuống dưới, đẩy cô đến bên bể bơi.
“Kiều Minh Húc, anh đang tự tìm đường chết đấy à!”
Để kích cho anh đứng dậy, cũng để khiến cho anh không nghĩ rằng cô vẫn còn đang xót anh, cho nên giọng điệu cũng đổi thành rất khinh thường rất khinh bỉ.
“Không liên quan gì đến em. Em quay về đi!”
Kiều Minh Húc không nhìn cô, tiếp tục ngắm sao, giọng điệu cứng rắn.
“Đúng vậy, đúng là không liên quan gì đến em.”
Mạch Tiểu Miên cười lạnh một tiếng nói: “Dù sao ngày mai chúng ta sẽ phải ly hôn, từ nay sẽ trở thành người qua đường Giáp.”
“Đúng vậy, người qua đường Giáp, vậy thì đừng có ở đây chắn gió của anh nữa, xa anh ra một chút.”
Kiều Minh Húc không hề tức giận nói.
“Được, em không chắn gió nữa, em cũng xuống bơi đây.”
Mạch Tiểu Miên cũng không biết cảm xúc từ nơi nào tới, đôi tay cô dùng sức chống, thân mình từ trên xe lăn nhảy lên, sau đó bùm một tiếng, nhảy vào trong nước.
Kiều Minh Húc vốn còn đang nằm yên không nhúc nhích, nghe thấy tiếng vang, lập tức quay đầu lại.
Thấy Mạch Tiểu Miên lại nhảy vào trong nước, đang vùng vẫy ở trong nước giống một con vịt cạn.
Vốn dĩ, người biết bơi cực kỳ thành thạo giống như Mạch Tiểu Miên, kể cả hai chân không có cảm giác, rơi vào trong nước, cũng vẫn có thể nổi lên, sẽ không chết chìm.
Nhưng bất đắc dĩ, nước này thật sự là quá lạnh.
Cô lạnh đến nỗi tay chân chuột rút, cả người phát run, cho nên, mới không thể khống chế được khả năng bơi, cho nên mới thành nhìn qua giống như một người chết đuối không biết bơi lội.
Kiều Minh Húc nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, phi người nhảy vào trong nước, vươn tay vớt cô lên, sau đó kéo cô lên bờ, dùng bộ tây trang kia bọc lấy cô, ôm về hướng phòng tắm thay quần áo, đặt cô ở trên mặt đất, mở vòi sen nước ấm, xối từ đầu đến chân cô...
Mạch Tiểu Miên lạnh đến phát run, được nước ấm xối lên, cũng dần trở nên ổn hơn.
Cô nhìn anh cũng đứng ở dưới vòi hoa sen xối nước với cô, còn có cặp mắt đen vừa quan tâm vừa bực tức kia của anh nữa.
Sự lo lắng cho cô vừa rồi của anh, không khác nào trước kia, hơn nữa là xuất từ phản xạ có điều kiện, cũng không phải là đang giả vờ diễn kịch.
Anh thật sự lo lắng cho cô.
“Người phụ nữ ngốc nghếch đáng chết!”
Kiều Minh Húc hung dữ mà trừng mắt với cô: “Em muốn anh phải nói em như thế nào đây? Có phải là em cố ý muốn để cho mình cảm lạnh sinh bệnh, sau đó ngày mai không cần phải đi ly hôn nữa đúng không?”
Thật ra, anh đang nói suy nghĩ ở trong tiềm thức của bản thân.
Anh thật sự không muốn ngày mai tới, không muốn đi với cô đến Cục Dân Chính lấy giấy ly hôn.
Thế cho nên, cũng muốn bị bệnh.
Nếu anh sinh bệnh, cô cũng sẽ ngại đòi ly hôn nữa phải không?
Có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy.
Lúc ấy anh nằm trên mặt đất, lúc nhìn ngôi sao, trong đầu cũng đột nhiên xuất hiện suy nghĩ ngốc nghếch như vậy.