“Mẹ à, có phải cha mẹ bị người ngoài gây rắc rối vì con gả cho Kiều Minh Húc không?”
“Không có gì đâu Tiểu Miên, con không nên suy nghĩ nhiều, cứ vui vẻ ở cùng một chỗ với con rể Kiều là được rồi. Còn về phần những lời ra tiếng vào của hàng xóm kia, mẹ với cha con đều không quan tâm đâu. Bọn họ chỉ là ghen tị con gả cho người tốt mà thôi.”
Mẹ Mạch vội vàng nói.
Nghe được lời này của mẹ, lòng Mạch Tiểu Miên lại trầm xuống.
Căn cứ vào sự hiểu biết của cô với mẹ, khi bà nói những lời này ra thì nhất định bà đã đụng phải sự chỉ trích quấy rầu của người khác rồi.
“Cha đâu mẹ? Có ở nhà đó không?”
“Đang xem tivi đây này, con muốn nói chuyện với cha sao? Để mẹ đưa điện thoại cho ông ấy.”
“Được.”
Tâm trạng Mạch Tiểu Miên lại chùng xuống một lần nữa.
Dựa theo thói quen cô biết về cha, lúc này ắt hẳn cha phải ở trong tiểu khu đánh cờ cùng những ông cụ kia. Thế mà bây giờ lại ngồi ở nhà xem tivi, nhất định là có chuyện không vui rồi.
“Tiểu Miên à, ba đây.”
Cha Mạch vui vẻ nghe điện thoại.
“Cha à, sao cha không xuống nhà chơi cờ vậy?”
“Tôi nay cha thích xem tivi, không muốn đánh cờ nữa. Lão Lý đánh cờ rất kém, cha ở với ông ta cũng không vui lắm, còn không bằng ở nhà chia sẻ chuyện nhà với mẹ con.”
“Dạ.”
Mạch Tiểu Miên đã xác định được, tâm trạng càng lúc càng trầm xuống.
Cô đơn giản nói vài câu với cha, sau đó cúp máy.
Lúc này Kiều Minh Húc đang lên mạng tra cứu xem những tin tức về bọn họ đã xóa chưa.
Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ ấy mà.
Động tác của những quản trị viên mạng kia cũng đủ nhanh, các tin tức về Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên trên Internet đều đã không còn tìm thấy nữa.
Anh nhìn thấy Mạch Tiểu Miên đã gọi điện thoại xong, bèn nói cho cô biết.
Mạch Tiểu Miên kiểm tra lại thử.
Phát hiện đúng là không còn nữa.
Trong lòng lúc này vẫn còn hơi bất an.
Những lời bịa đặt trên mạng coi như có thể tạm thời ngăn chặn được, nhưng mà, những lời đồn đãi từ miệng những người hàng xóm kia với cha mẹ cô thì sao đây?
Cô vừa định nói về lo ngại này với Kiều Minh Húc thì điện thoại di động của anh chợt vang lên. Dựa vào tiếng chuông, cô đoán có lẽ là điện thoại của Lâm Ngọc.
Kiều Minh Húc đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Minh Húc…”
Điện thoại vừa được nối máy, giọng điệu ủy khuất của Lâm Ngọc lại truyền đến.
“Ngọc Ngọc, sao vậy?”
Kiều Minh Húc ân cần hỏi.
“Tại sao anh lại ôm người phụ nữ kia? Sao vậy? Chẳng lẽ anh yêu cô ta sao?”
Lâm Ngọc cố nén tức giận trong lòng, giọng điệu đầy hờn dỗi, lo âu, bất an chất vấn.
Mới vừa rồi, trước khi tin tức của bọn họ bị phong tỏa trên Internet, bạn thân của cô ta đã gửi video Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên qua cho cô.
Khi cô ta nhìn thấy Kiều Minh Húc khom người ôm Mạch Tiểu Miên vào lòng, hơn nữa còn là ôm kiểu công chúa, máu huyết toàn thân cô ta như ngưng lại. Toàn thân phát ra hơi lạnh, giống như rơi vào hầm băng vậy.
Cô ta yêu Kiều Minh Húc mười năm.
Động tác thân mật nhất anh làm với cô ta chính là đưa tay sờ đầu cô ta, vuốt má, kéo tay, ôm eo, chưa từng có ngoại lệ khác chứ đừng nói là ôm như vậy.
Khi đó, cô ta còn tưởng rằng anh là một người nội liễm bảo thủ truyền thống, vì vậy cũng sẽ không để ý.
Nhưng không ngờ, dáng vẻ anh ta ôm Mạch Tiểu Miên đó, hơn nữa động tác lại còn dịu dàng như vậy, tự nhiên đến thế, giống như bọn họ vốn dĩ là một cặp vợ chồng thắm thiết vậy.
Nỗi bất an mãnh liệt khiến cô ta nhanh chóng cầm điện thoại di động lên gọi cho anh, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ngọc Ngọc, em nói cái gì vậy hả? Hai chân cô ấy bị thương, không có cách nào đi bộ nên anh chỉ có thể ôm cô ấy một lúc.”
Kiều Minh Húc bị cô ta chất vấn như vậy, hơi mất kiên nhẫn nói.