“Ừ, Kiều Minh Húc.”
Mạch Tiểu Miên nói tiếp: “Chồng của em.”
Nghe cô nói câu này, Kiều Minh Húc cũng có cảm giác vui đến mức bật khóc như mẹ Mạch, khóe mắt của anh ươn ướt: “Tốt, tốt, tốt, anh chính là chồng của em.”
“Cảm ơn…”
Khuôn mặt của Mạch Tiểu Miên khẽ quay lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ anh, sau đó siết chặt hai tay rồi kéo mạnh cổ anh, cô giống như một đứa trẻ vô cùng mệt mỏi, rúc vào phía sau anh, khiến cho anh cảm thấy thương tiếc, muốn cõng cô trên lưng như thế này cả quãng đời còn lại…
“Tiểu Miên à, con đã tỉnh táo lại rồi, mau xuống khỏi lưng con rể Kiều đi, thằng bé cõng con như vậy sắp mệt đến chết rồi. Để con rể Kiều nhà chúng ta mệt mỏi, vậy thì phải làm sao mới được.”
Mẹ Mạch nhìn thấy con gái của mình không sao, bà lại bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Kiều Minh Húc.
“Vâng.”
Mạch Tiểu Miên đáp lại, nhẹ nhàng nói với Kiều Minh Húc: “Thả em xuống đi.”
“Em thích lưng của anh không?”
Kiều Minh Húc không buông tay, hỏi ngược lại.
“Thích.”
“Vậy anh cõng thêm một lúc nữa. Nhưng mà em phải ngoan ngoãn, mau chóng khỏe lại, chúng ta còn phải đi uống rượu mừng của Quang Hiển đấy.”
Giọng nói của Kiều Minh Húc vừa mềm mỏng, vừa như mệnh lệnh.
“Vâng.”
Kiều Minh Húc lại cõng cô đi lại trong phòng một lúc, sau đó mới đặt cô xuống giường, để cô bước xuống đất đi lại.
Với sự giúp đỡ của anh, Mạch Tiểu Miên duỗi chân ra, cô muốn đứng thẳng dậy, nhưng cô lại phát hiện ra đôi chân của mình yếu ớt, không có sức, sau đó ngã vào vòng tay của Kiều Minh Húc.
Cô lại cố gắng thử đứng lên, nhưng vẫn cảm thấy dường như đôi chân không theo sự khống chế của mình, không có cách nào đứng vững.
Cô sốt ruột đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Kiều Minh Húc vội vàng bảo cô dừng lại: “Tiểu Miên à, đừng vội, ngồi xuống đi.”
“Em không thể đứng được, em không thể đứng được!”
Mạch Tiểu Miên nhìn về phía anh với vẻ mặt sợ hãi “Em sẽ trở thành người tàn phế sao?”
“Tiểu Miên à, con đừng hù dọa bà già này, con chỉ bị thương ở đầu thôi, không phải chân, con sẽ không trở thành người tàn phế đâu.”
Mẹ Mạch vội vàng kêu lên.
“Đúng vậy, đừng lo lắng, đây chỉ là tạm thời thôi. Chúng ta bảo bác sĩ đến khám xem.”
Kiều Minh Húc đỡ Mạch Tiểu Miên nằm xuống, sau đó bấm chuông gọi bác sĩ.
Ba vị bác sĩ được anh mời đến với giá cao đã tập trung lại, tiến hành kiểm tra toàn thân cho Mạch Tiểu Miên một lần nữa, sau đó lại đi thảo luận về kết quả kiểm tra.
Kiều Minh Húc đứng bên cạnh lắng nghe.
“Bác sĩ, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy? Cô ấy chỉ bị thương ở đầu, tại sao lại không thể đứng dậy?”
Kiều Minh Húc trông thấy hình như bọn họ không thể tìm ra được vấn đề, anh nhịn không được sốt ruột hỏi.
“Anh Kiều à, các phản ứng của cơ thể con người đều phải đi qua hệ thống thần kinh trung ương, có nghĩa là não và tủy sống là những bộ phận trung tâm của các cung phản xạ, là bộ phận chính của dây thần kinh con người. Hệ thống thần kinh trung ương tiếp nhận thông tin đến từ khắp nơi trong cơ thể, sau khi thông tin đến được tích hợp và xử lý, nó sẽ trở thành các hoạt động mang tính vận động nhịp nhàng. Thần kinh não bộ của mợ Kiều bị tổn thương, có thể đã gây tổn thương đến hệ thống thần kinh trung ương nào đó, dẫn đến việc đôi chân của mợ ấy không thể đi lại được. Nhưng mà sau khi chúng tôi tiến hành kiểm tra bằng thiết bị một cách tỉ mỉ, chúng tôi lại hoàn toàn không phát hiện ra có bất kỳ tổn thương nào đối với hệ thần kinh, theo lý thuyết thì không thể ảnh hưởng đến việc đi lại của đôi chân. Tất nhiên không thể loại trừ trường hợp vẫn có những chỗ mà thiết bị của chúng tôi không thể thăm dò được, hoặc là lĩnh vực mà chúng tôi vẫn chưa tìm tòi nghiên cứu đến.”
Tiến sĩ Hoàng chính là bác sĩ về thần kinh có địa vị nhất ở trong nước, ông nói với Kiều Minh Húc.
Trái tim của Kiều Minh Húc chùng xuống, anh chuyển ánh mắt về phía bác sĩ Gilles, người có địa vị trong khoa thần kinh được anh mời từ Mỹ đến.
“Ngoài tổn thương thần kinh, còn có một loại tổn thương rất đặc biệt, cũng có thể là nguyên nhân khiến mợ Kiều tạm thời không thể đi lại được. Khi ở Mỹ, tôi đã từng gặp phải một trường hợp như vậy.”
Gilles suy nghĩ một lúc rồi nói.