“Tôi muốn xem!”
“Không cho!”
“Nam sinh kia là bạn trai cũ của em sao?”
Đôi mắt đen láy của Kiều Minh Húc nhìn chằm chằm vào cô, hỏi.
“Ừ.”
“Tại sao lại chia tay?”
“Anh ấy… chết.”
Nói đến đây, trong đầu cô lại một lần nữa hiện lên hình ảnh thi thể của Trình Đông Thành khi cô đến Mỹ ngày đó. Trái tim Mạch Tiểu Miên như bị người ta dùng búa gõ mạnh vào vậy.
“Thật xin lỗi!”
Kiều Minh Húc không nghĩ tới kết quả này, nhìn thấy biểu cảm đau khổ trên mặt cô, liền áy náy nói.
Đối với sinh ly tử biệt, anh cũng đã từng dứt ruột trải qua. Vì vậy, anh hiểu được tâm trạng của Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên mím môi, nhếch mép một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Không sao đâu, cũng đã qua lâu như vậy rồi, sống chết có số.”
“Ừ.”
Kiều Minh Húc đáp một tiếng, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía kệ sách, phát hiện trên đó có một cuốn tập cũ, bèn rút ra.
Bên trong là tất cả những tấm hình khi còn bé của Mạch Tiểu Miên.
Lúc nhỏ dáng dấp cô trông thật đáng yêu, mũm mĩm tròn trịa, mặt đỏ au, tóc hai bên cột sừng. Đôi mắt to tròn trong suốt, nụ cười thuần khiết không ưu lo.
Cứ vậy lật sang trang khác, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình trưởng thành của cô. Từ lúc còn học mẫu giáo cho đến trung học. Một đường lột xác. Điều duy nhất không đổi là nụ cười thuần khiết chân thật ấy, dường như chứa đựng rất nhiều hạnh phúc trong đó vậy.
Ánh mắt của anh không nhịn được bèn liếc nhìn về phía Mạch Tiểu Miên đang cúi đầu dọn dẹp ở bên cạnh.
Trừ ngày đó ở viện mồ côi thấy được nụ cười vô tư chân thành ấy ra. Những thời điểm khác nụ cười của cô đều nhàn nhạt, mang theo vài phần ưu thương vỡ vụn.
Là bởi vì cái chết của bạn trai cũ đã tạo nên duyên cớ như vậy sao?
Nghĩ tới đây, trái tim của anh đối với cô lập tức tăng thêm mấy phần thương tiếc, đồng bệnh tương liên.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Mạch Tiểu Miên cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, bèn quay đầu lại liếc nhìn anh hỏi.
“Nhìn xem thử em có gì khác lúc còn bé.”
“Lúc nhỏ dáng dấp của tôi ai thấy cũng thích cả, xe thấy xe chở đấy. Cha tôi thường xuyên nói, mỗi lần đi ra ngoài với tôi, nhân duyên của ông cũng tăng lên gấp bội. Người quen biết hay chưa quen biết đều yêu quý không nhịn được mà trêu chọc tôi.”
“Không biết bây giờ tôi đưa em đi ra ngoài thì có thể tăng nhân duyên lên gấp bội không?”
Kiều Minh Húc nhạo báng nói. . Đam Mỹ Trọng Sinh
“Bây giờ ấy à, đoán chừng là nhân duyên giảm đấy.”
“Tại sao?”
“Thứ nhất, hiện tại tôi đang tàn phế, không thể khiến người ta yêu thương được. Thứ hai, tôi là một pháp y, trừ người nhà của tôi ra, thì chỉ còn có Diệp Mai. Những người khác thấy tôi đều muốn tránh xe. Anh dẫn tôi đi ra ngoài thì chẳng khác nào mang một tên ôn dịch nào đó đi ra cả, nhân duyên chắc chắn giảm mạnh.”
Kiều Minh Húc nhìn thấy nụ cười khổ bất đắc dĩ trên mặt cô, trái tim lại càng đau hơn.
Lúc trước khi cùng cô ký hợp đồng hôn nhân, anh cũng đã tìm người điều tra về cô. Biết cô bình thường ngoài giờ làm ra, cũng không lui tới với ai cả. Trừ mái ấm tình thương thì chỉ đi làm rồi về nhà, cũng không chơi với bạn bè nào cả. Ngay cả bạn học trước đây cũng sẽ không liên lạc với cô. Bởi vì cô là một pháp y, phải thường xuyên tiếp xúc với thi thể người chết oan uổng.
Anh nhìn bức ảnh tập thể lớp thời trung học, cô đứng cùng những người bạn, khi đó trông cô vô cùng vui vẻ. Trong lòng anh giống như bị một cây kim nhỏ đâm vào vậy. Đột nhiên anh rất muốn đưa tay ôm cô vào ngực…
Anh cũng là một người theo phái hành động, nghĩ đến, liền làm ngay.
Cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy bả vai Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên ghế, để đầu cô tựa vào ngực mình.
Mạch Tiểu Miên bị động tác bất ngờ này của anh làm cho sợ ngây người, ngạc nhiên trợn to mắt ngẩng đầu nhìn anh. Không nghĩ ra tại sao đột nhiên anh lại ôm mình.
Kiều Minh Húc cũng không ngờ tới, bản thân lại bất chợt làm ra hành động như vậy.
Bầu không khí bên trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh cùng mập mờ khác thường, chỉ mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người.