Kiều Minh Húc nhàn nhạt đón ánh mắt của bà ta, khóe môi mang theo sự khinh bỉ.
Đội trưởng Hoàng dẫn theo người của ông ta ra ngoài.
“Kiều Minh Húc, Mạch Tiểu Miên là con dâu của nhà họ Trình tôi, là của Đông Thành của tôi, cô ta sẽ lên thiên đường cùng Đông Thành nhà tôi, sống những ngày tháng hạnh phúc.”
Mẹ Trình kêu la với anh.
Kiều Minh Húc lạnh sống lưng, lạnh lùng nhìn người phụ nữ già đầu óc không được bình thường, chìm vào sự cố chấp trước mặt, thật nghĩ không ra, tại sao bà ta lại có suy nghĩ bất bình thường như vậy.
Thật ra, sự bất bình thường của họ bắt nguồn từ khi bọn họ đến số một Hoàng Uyển tìm Mạch Tiểu Miên.
Khi bọn họ nhìn thấy Mạch Tiểu Miên và Kiều Minh Húc sống rất tốt, trông hai người rất yêu nhau, nhớ đến đứa con trai vốn dĩ đáng lẽ phải cùng cô sống hạnh phúc sinh con đẻ cái, bây giờ lại vì cô mà trở thành tội phạm giết người, đi vào đường cùng thì lòng bọn họ không thể cân bằng được.
Bắt đầu nghĩ là Mạch Tiểu Miên giết chết Trình Đông Thành!
Sau khi Trình Đông Thành chết, bọn họ phát hiện nội tạng của con trai mình không còn, hơn nữa còn là Mạch Tiểu Miên đích thân chịu trách nhiệm giải phẫu.
Cho dù bọn họ biết, đó là di nguyện của Trình Đông Thành.
Nhưng vẫn vô cùng oán hận Mạch Tiểu Miên, cảm thấy vì cô mà cho dù Trình Đông Thành chết cũng không thể nguyên vẹn và an lòng.
Nghĩ đến việc Trình Đông Thành yêu cô như vậy, quan tâm cô như vậy, vậy thì cứ để cô đi bầu bạn với Trình Đông Thành, như thế, Trình Đông Thành sẽ không cảm thấy cô đơn ở dưới mặt đất lạnh lẽo đó, còn cô thì cũng không thể sống hạnh phúc một cách đương nhiên được.
Vì thế nên nảy ra sát ý, lừa Mạch Tiểu Miên qua đó…
Mạch Tiểu Miên làm sao ngờ đến bọn họ lại có lòng dạ độc ác như vậy, nên trúng chiêu rồi.
Kiều Minh Húc vô cùng chán ghét nhìn mẹ Trình một cái, vốn định chất vấn tại sao bọn họ lại đối với Mạch Tiểu Miên như vậy, bây giờ xem ra đã không cần hỏi nhiều nữa.
Tâm lý của đôi vợ chồng già này đã hoàn toàn vặn vẹo, không còn thuốc chữa nữa rồi.
Vì thế, anh không muốn nói thêm câu nào, quay lưng đi thẳng ra ngoài.
“Chủ tịch Kiều, đi nhanh vậy sao?
Đội trưởng Hoàng nhìn thấy anh vào chưa được mấy phút thì đi ra nên vội vàng lên trước hỏi.
“Ừm.”
“Vậy chủ tịch Kiều đi thong thả, hoan nghênh khi rảnh lại đến.”
Ánh mắt Kiều Minh Húc lạnh lùng: “Một lần cũng không muốn quay lại nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, là tôi nói sai rồi.”
Đội trưởng Hoàng biết mình nói sai nên vội vàng giơ tay giả vờ tát miệng mình.
Kiều Minh Húc đang định lên xe, đội trưởng Hoàng ngập ngừng nói: “Chủ tịch Kiều, tôi có thể cầu xin anh một chuyện không?”
“Nói!”
“Con trai tôi đã tốt nghiệp, trước mắt vẫn chưa tìm được công việc, không biết công ty anh có còn cần người không? Anh yêu tâm, con trai tôi tốt nghiệp đại học A, học ngành quản lý quản trị kinh doanh, học lực xuất sắc, cũng có năng lực.”
“Ừm, bảo cậu ta giao CV cho bộ phận nhân sự, là nhân tài, công ty chúng tôi vẫn cần. Không thích hợp thì tôi sẽ có đề xuất khác.”
Kiều Minh Húc khẽ gật đầu.
Đội trưởng Hoàng cho anh một ân tình, anh cũng rộng rãi trả cho ông ta một ân tình.
Nếu như con trai ông ta có năng lực thì có thể để vào công ty, dù sao cũng phải tuyển người.
Đội trưởng Hoàng nghe vậy, vui mừng, vội vàng cảm ơn.
Kiều Minh Húc lái xe rời đi, về số một Hoàng Uyển.
Vì đầu Mạch Tiểu Miên bị thương nên trạng thái tinh thần không tốt, phần lớn thời gian của cô đều dùng vào việc ngủ.
Ngoài ra, theo như bác sĩ nói, cô ngủ trong thời gian dài, ngoài trừ yếu tố sức khỏe và yếu tố về mặt tâm lý thì cô muốn trốn tránh suy nghĩ về sự thật nào đó, rơi vào trạng thái né tránh vấn đề.
Nhưng, đối với những đả kích mà bây giờ cô đang gánh chịu, thì trạng thái này trước mắt vẫn có lợi với phục hồi của cô.