Mục lục
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Mạch Tiểu Miên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh gọi vào số Lâm Ngọc nhưng lại bị báo rằng không liên lạc được.

Tối hôm qua rõ ràng vẫn còn gọi được, sao hôm nay lại không kết nối được?

Anh ngờ vực lắc đầu.

Anh không muốn gọi cho cha mẹ của cô ta.

Thôi kệ đi.

Chỉ có một lần thôi mà, có lẽ sẽ không dễ dính vậy đâu.

Lâm Ngọc đúng là đã bỏ số ban đầu.

Một là vì cô ta muốn thử xem, Kiều Minh Húc bất chợt không liên lạc được với cô ta thì có nôn nóng đi khắp nơi tìm người hỏi số điện thoại của cô ta hay không.

Hai là vì trước mắt cô ta không muốn gây xích mích với anh, cô ta muốn đợi đến một tháng sau xuất hiện trước mặt anh với giấy báo có thai, nói cho anh biết rằng cô ta đang mang đứa con của anh, để anh trở tay không kịp.

Đến lúc đó, có lẽ tình cảm giữa anh và Mạch Tiểu Miên kia càng thêm sâu sắc, càng khó chia lìa, lại càng đau khổ rồi nhỉ.

Vừa nghĩ đến anh sẽ đau khổ, Mạch Tiểu Miên cũng rất đau khổ.

Cô ta lập tức có cảm giác sung sướng khi đã báo được thù.

Giá đỡ gắn bánh xe có thể thay hai chân được đặt làm riêng đã đưa tới, Mạch Tiểu Miên cũng cố gắng đứng dậy, để bản thân có thể đứng lên cởi quần đi vệ sinh.

Chiếc giá đỡ này được thiết kế rất khoa học.

Vì thế, cô cũng có thể không cần nhờ vả Kiều Minh Húc mới có thể vệ sinh hay đi tắm nữa.

Dù vậy, lúc có anh bên cạnh, anh vẫn kiên quyết ôm cô đi.

Sự săn sóc Kiều Minh Húc dành cho cô vẫn ân cần như trước, anh cũng thỉnh thoảng nói đôi lời ấm áp khiến người ta cảm động.

Thế nhưng, trong suy nghĩ của Mạch Tiểu Miên, những gì mà anh nói đều là những lời nói dối vì đồng cảm với cô.

Vì thế, cảm động cùng lắm chỉ là trong nháy mắt, sau đó đã tỉnh táo lại.

Vì công ty muốn hợp tác làm công trình lớn với bên chính phủ thành phố B nên ngày nào Kiều Minh Húc cũng rất bận rộn, thường xuyên đi sớm về khuya, thậm chí còn không có thời gian ăn cơm cùng cô.

Thế nhưng, dù bận rộn cả ngày ở thành phố B cách thành phố A tận ba trăm cây số, anh cũng trở về thăm Mạch Tiểu Mạch một lần.

Chẳng qua, phần lớn thời gian Mạch Tiểu Miên đều đã ngủ say.

Ngày hôm sau, khi cô còn chưa ngủ dậy, anh lại phải đi làm từ sớm.

Mạch Tiểu Miên không biết anh bận đến thế, cô cứ cho rằng anh bắt đầu chán ngán mình nên mới mượn cớ bận rộn.

Theo như mô tả về mối quan hệ giữa hai người trên mạng mà cô đọc được, khi người đàn ông bắt đầu dùng đủ việc bận rộn để xa lánh một người phụ nữ thì chứng tỏ anh đã chán cô rồi.

Đoán chừng Kiều Minh Húc cũng giống như tình huống này.

Bây giờ cô chỉ hy vọng hai chân của mình có thể đứng lên như trong kỳ tích.

Có thể đi làm như bình thường, không cần mỗi ngày đều ngồi trong nhà có nhiều thời gian rảnh rỗi suy nghĩ bậy bạ như thế.

Mấy hôm nay, thành phố A cũng rất trật tự, không có xảy ra vụ án hình sự nào lớn cả, mấy vụ án nhỏ kia, Đàm Thuỷ Minh cũng làm rất thuận lợi, hoàn toàn không cần đến cô.

Đương nhiên, dù cho có xảy ra vụ án lớn, Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy Đàm Thuỷ Minh có thể gánh vác một mình được.

Nghĩ đến việc đơn vị có thể không cần đến cô nữa rồi.

Trong lòng cô lại có cảm giác lạc lõng và bàng hoàng.

Cô lo rằng mình thật sự trở thành người tàn phế có cũng được mất cũng chẳng sao.

Kiều Minh Húc đã dọn cả kho sách của bà nội anh Trang Hồng Linh sang phòng sách bên này, và anh còn nhờ người mua từ nước ngoài một số sách liên quan đến pháp y mà không tìm được trong nước theo yêu cầu của cô.

Trừ việc cơm nước ngủ nghỉ, thỉnh thoảng được dì Trương đẩy xe lăn ra ngoài đi dạo, hoặc là về nhà mẹ thăm cha mẹ, phần lớn thời gian của cô đều dùng để đọc và nghiên cứu án lệ trong phòng sách.

Sự nỗ lực này cũng làm nhạt đi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK