“Được, bây giờ anh đến nhà em, em đợi anh.”
Kiều Minh Húc mừng rỡ, nhìn sang Mạch Tiểu Miên đang ngủ trên giường.
Thấy cô đang nhắm mắt, cho rằng cô đã ngủ say, anh cũng không nói với cô, thay quần áo xong đã vội vã ra ngoài.
Thật ra, Mạch Tiểu Miên vẫn chưa ngủ, cô đã nghe thấy anh và Lâm Ngọc nói chuyện điện thoại, nói là đến nhà cô ta.
Trong lòng cô như đánh đổ bình ngũ vị vậy, hụt hẫng vô cùng.
Mấy ngày nay, anh đối với mình tốt đến thế, dịu dàng đến, có lẽ là vì muốn để mình có sức lực đứng lên.
Đến cuối cùng, anh vẫn muốn ở bên cạnh Lâm Ngọc.
Bằng không, anh sẽ không vừa nhận được điện thoại đã vui vẻ đến thế, hơn nữa vẫn còn đang nửa đêm.
Một người đàn ông hẹn một cô gái vào lúc nửa đêm, dùng đầu ngón chân cũng biết kết quả sẽ là thế nào.
Cô cũng không ngủ được nữa.
Cô vẫn cứ mở to mắt chờ anh trở về, đợi một tiếng rồi lại một tiếng, đợi mãi đến bốn năm giờ, anh vẫn chưa trở về.
Cô thật sự đã quá buồn ngủ rồi, nên cũng mơ hồ ngủ mất.
Trong cơn mơ, cô mơ thấy anh kết hôn với Lâm Ngọc, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, còn mình lại vô lực ngồi trên xe lăn, trái tim như bị ngàn vạn con dao cắt qua.
Đầu óc choáng váng, Kiều Minh Húc mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy vách tường màu hồng, còn có hương thơm nhàn nhạt.
Trái tim trầm xuống, anh vội quay đầu, lại nhìn thấy Lâm Ngọc đang nằm bên cạnh mình, đắp hờ chăn trên người, để lộ ra cánh tay trần và đôi chân nõn nà của cô ta, hiển nhiên cô ta chẳng mặc gì trên người.
Theo phản xạ có điều kiện, anh đưa tay sờ lên người mình, cũng không mặc gì.
Trong đầu nổ vang một tiếng, tựa như bị ngũ lôi oanh tạc, trong nháy mắt chỉ còn lại một mảng trắng xoá và khói mù.
Anh cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Đêm qua, anh đến nhà họ Lâm, phát hiện Lâm Ngọc đang ngà ngà say, trên bàn có chai rượu rỗng, cho thấy cô ta đã uống khá nhiều.
Cô ta nhìn thấy anh, đưa cho anh một ly rượu, bảo anh uống.
Anh không muốn uống, cô ta uy hiếp sẽ không giải ước, vẫn sẽ đeo bám bọn họ như thế.
Kiều Minh Húc thấy cô ta khui chai rượu mới, vả lại chỉ là một ly rượu vang, với tửu lượng của anh, dù có uống cả một chai cũng không có vấn đề gì.
Vì thế, anh cũng nghe theo cô ta mà uống rượu.
Uống xong, Lâm Ngọc bảo anh theo cô ta lên phòng trên lầu để lấy hợp đồng.
Anh chỉ đành đi lên theo, nhưng anh cũng không chịu bước vào phòng của cô ta mà chỉ đứng ở cửa phòng, tránh cho cô ta lại dùng mùi hương gì để mê hoặc mình nữa.
Thế nhưng, anh đứng một lúc lại có cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó anh ngất đi.
Khi tỉnh lại đã thành ra thế này rồi.
Lúc này anh mới hiểu rõ, đây đều là kế hoạch Lâm Ngọc bày ra.
Anh tức giận hất chăn ra, nhặt quần áo bị vứt dưới đất lên mặc vào.
Lâm Ngọc cũng tỉnh rồi, cô ta ngồi dậy, chiếc chăn đắp hờ trên ngực khiến cô ta trông vừa gợi cảm lại còn quyến rũ.
Dù vậy, Kiều Minh Húc lại không hề có cảm giác động lòng, mà chỉ thấy ghê tởm: “Ngọc Ngọc, anh quá thất vọng về em, em vậy mà lại dùng cách này.”
“Ừ.”
Trên mặt Lâm Ngọc chẳng có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng rồi kéo chăn lên cao.
Trên khăn trải giường trắng hồng nhiễm phải bãi máu đỏ tươi loang ra tựa như mận đỏ.
Nhìn thấy bãi máu kia, tim Kiều Minh Húc trầm xuống, trong nháy mắt cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Chẳng lẽ đêm qua sau khi ngất đi, anh còn làm chuyện đáng xấu hổ với cô ta sao?
“Minh Húc, em biết anh sẽ trách em, nhưng mà, em đã yêu anh mười năm, em cũng chỉ có mong muốn giản đơn là giao mình cho anh, muốn thật sự có được anh một lần, nên mới dùng đến kế sách này.”
Lâm Ngọc nói một cách thản nhiên, trên mặt không hề có bất kỳ vẻ áy náy nào.