“Bà xã, có muốn ra ngoài ăn một bữa không? Chỉ riêng hai chúng ta thôi.”
“Đi đâu hả anh?”
“Em muốn đi đâu?”
“Ừm…”
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ một chút: “Đến hội sở Nhã Phong đi. Đồng Đồng kể tối hôm qua em ấy biểu diễn nghệ thuật trà ở sảnh lớn, đáng tiếc là hôm qua em không thể đến xem được.”
"Vậy thì chúng ta đến hội sở Nhã Phong nhé.”
Kiều Minh Húc trực tiếp lái xe đưa cô đến hội sở Nhã Phong. Đây là lần thứ hai Mạch Tiểu Miên vào đây. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên hai người đến đây là để ký hợp đồng hôn nhân ba năm. Tính ra, nơi này cũng là địa điểm chứa đựng những cột mốc quan trọng của họ.
Kiều Minh Húc không đưa cô đến phòng Tiêu Tương hay tới thường ngày bởi vì đó là nơi hẹn hò trước kia của anh và Lâm Ngọc, nếu bây giờ đưa cô đến phòng đó thì sẽ rất kỳ cục, vả lại còn rất không công bằng cho cô. Vì thế, anh đã đưa cô đi thẳng đến sảnh lớn.
Sảnh lớn của hội sở Nhã Phong được trang trí vô cùng tao nhã và sang trọng, quần áo và trang sức của tất cả nhân viên phục vụ đều theo lối truyền thống, hơn nữa bọn họ đều là nam thanh nữ tú có ngoại hình rất ưa nhìn. Cho dù không ăn gì, đơn giản chỉ là đến nhìn ngắm nhân viên phục vụ thôi thì cũng đã là một loại hưởng thụ rồi. Dù rằng giá cả ở hội sở Nhã Phong hết sức đắt đỏ, với lại còn hoạt động theo chế độ hội viên nhưng hiện tại đang vào giờ cơm, người đến dùng cơm vẫn cực kỳ đông đúc.
Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên vào và hai người lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Đa số những người đang có mặt ở đây đều biết Kiều Minh Húc, hơn nữa còn có mối quan hệ làm ăn kinh doanh nhất định nào đó với anh, vì thế, bọn họ đều sôi nổi và xởi lởi mỉm cười, gật đầu chào hỏi anh.
Đương nhiên, họ sẽ không khoa trương đến mức rời khỏi chỗ ngồi và đi đến trước mặt anh để thăm hỏi bắt chuyện, bởi vì như vậy là một hành động quá thất lễ và không phù hợp với những người có địa vị như họ.
Kiều Minh Húc tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, bế Mạch Tiểu Miên ngồi lên ghế. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là non sông tươi đẹp, những cành liễu rũ, những con cò trắng phau phau...
Người phục vụ bước tới đưa thực đơn. Anh hỏi ý kiến của cô rồi gọi phần vừa đủ cho hai người ăn. Sau khi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, anh nhìn cô, xòe tay nắm lấy tay cô và đặt lên bàn.
Mạch Tiểu Miên là một người rụt rè và bảo thủ, thật sự cô vẫn chưa quen với những hành động quá mức thân mật với anh ở chốn công cộng. Hơn nữa, những vị khách kia đều sẽ vô tình hoặc cố ý liếc nhìn bọn họ.
Vì thế, cô định rụt tay lại. Nhưng anh không chịu buông ra, anh vẫn khư khư nắm chặt tay cô, đôi mắt đen lay láy tràn đầy sự đe dọa như muốn nói, nếu cô không nghe lời thì sẽ bị tét mông.
Cô đỏ mặt khi nghĩ đến điều này, vì thế đành để anh nắm lấy tay mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, Kiều Minh Húc dùng hai bàn tay to của mình bao phủ hai tay của cô ở trên bàn. Bàn tay vững chắc siết chặt lấy bàn tay bé nhỏ, tựa như không muốn buông ra một giây nào. Nhiệt độ của hai tay dần dần hòa quyện khiến trái tim của anh và cô cũng mềm nhũn ra.
Kiều Minh Húc đột nhiên hối hận khi đã đưa cô đến sảnh lớn để dùng cơm, bởi vì bây giờ anh rất muốn hôn cô. Thế là anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ và nói muốn chuyển sang một phòng riêng.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Anh Kiều vẫn dùng phòng Tiêu Tương đúng không ạ?”
“Không, tôi muốn chuyển sang phòng Thủy Vân.”
Phòng Thủy Vân là phòng cha của anh, Kiều Hoành Vũ, hay sử dụng.
"Sao lại đổi phòng?" Mạch Tiểu Miên nhìn anh khó hiểu và hỏi.
Khóe môi mỏng của Kiều Minh Húc cong lên lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý và đen tối: “Muốn có không gian riêng chỉ dành cho hai người.”
Nhìn thấy nụ cười này của anh, cô lờ mờ hiểu điều gì sắp xảy ra và gương mặt thoáng chốc ửng đỏ.