“Hát bài gì cơ?”
Kiều Minh Húc hỏi.
“Mỗi phút giây đều cần bạn, anh biết hát bài này không?”
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến bài hát lần trước anh hát ở căn hộ gần bờ biển, một bài hát mang phong cách đồng quê, nhưng lại vô cùng dễ nghe, thật muốn được nghe anh hát lại lần nữa.
“Ừ.”
Kiều Minh Húc đáp: “Trước kia tôi cũng thường xuyên nghe mẹ hát bài này rồi.”
Nói tới đây, trái tim anh hơi co quắp lại, tuy nhiên lại không dữ dội đến mức khiến anh lên cơn co giật nữa.
“Vậy anh hát cho tôi nghe, có được không?”
“…”
Kiều Minh Húc im lặng không nói gì.
Bởi vì cái chết của mẹ, ca hát đối với anh mà nói, giống như một nút thắt cùng chướng ngại vậy.
“Hát đi mà, chồng ơi.”
Mạch Tiểu Miên cũng không để ý đến nút thắt này trong lòng anh, thấy anh im lặng không chịu hát, liền sử dụng đòn sát thủ.
Quả nhiên, nó vẫn vô cùng hiệu nghiệm.
Ngay khi Kiều Minh Húc vừa nghe thấy tiếng cô gọi chồng, anh đã hoàn toàn không còn tự chủ được nữa mà bắt đầu nhẹ giọng hát lên: “Ước gì tôi có thể lái tên lửa, để đưa bạn bay cao ngút ngàn
Trời mây này chỉ có riêng đôi chúng ta
Ngàn năm vẫn mãi có nhau, khi vui hay khi dỗi hờn
Có bạn bên cạnh tôi, không mong gì hơn cả
Chỉ cần nhìn thấy bạn, quên đi suy tư muộn phiền
Dù trái đất vẫn quay cuồng điên…”
Giọng nói từ tính trầm thấp của anh lúc này trở nên ấm áp lạ thường, khiến trái tim Mạch Tiểu Miên mềm nhũn, như có ai đó khẽ gảy một sợi lông chim nhẹ nhàng trên trái tim cô vậy…
Cô vô thức siết chặt vòng tay đang ôm lấy cổ anh, để mình nằm trên tấm lưng ấm áp của anh với tư thế thoải mái nhất. Tựa như trở lại khi còn bé, là một cô bé nhỏ nằm trên lưng cha vậy.
Kiều Minh Húc cũng ổn định hai chân cô.
Lúc này, anh cũng không có ham muốn hay thôi thúc về mặt thể xác nào cả.
Có một loại cảm giác dường như chỉ có mỗi hai người bọn họ với nhau, cùng nhau đi đến tận cùng của thế giới này vậy.
“Mặc kệ bão tố phong ba, chỉ cần nhìn thấy bạn
Tựa như ánh mặt trời phía xa vạn dặm
Chỉ cần bạn hạnh phúc, mọi thứ đều sẵn lòng
Vị cá mặn cùng bắp cải cũng ngon hơn…”
Mạch Tiểu Miên nép mình ở phía sau lưng anh cũng nhẹ giọng hát theo…
“Bạn cùng tôi ở bên nhau mãi mãi, mỗi một phút giây đều cần bạn.
Bạn như ánh mặt trời… “
Sau khi hát xong bài hát này, mỗi người bọn cô đều như có một làn sương mù trong mắt.
Mạch Tiểu Miên cảm động trước sự ấm áp của giây phút này.
Còn Kiều Minh Húc lại nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa đã mất đi Mạch Tiểu Miên, trong lòng liền có cảm giác vui mừng cùng kích động, như mất đi mà tìm lại được vậy.
Đúng vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh bắt đầu cảm thấy mỗi một phút giây mình đều cần có sự hiện diện của Mạch Tiểu Miên.
Không nhìn thấy cô trong tầm mắt của anh, anh vẫn luôn nghĩ xem cô đang làm gì.
Mỗi ngày anh đều phải thức dậy sớm để đi làm, thấy cô vẫn còn cuộn tròn ở trong chăn, anh thậm chí còn có suy nghĩ ấu trĩ là biến cô thành Công chúa ngón cái, bỏ cô vào trong túi của mình.
Sự hời hợt cùng lạnh lùng vào sáng sớm hôm nay đối với anh mà nói, đó là một loại cực hình tàn nhẫn.
Sau khi đi làm, anh vẫn luôn không có cách nào tập trung làm việc được cả. Trong lòng luôn nghĩ, tại sao cô lại xa cách với anh như vậy, có phải là vì Trình Đông Thành đã trở về, cô muốn đi tìm anh ta cho nên mới không cần mình nữa không?
Khi không gặp được cô, anh giống như chú cá lên bờ mà không có nước vậy, ngột ngạt cùng khó chịu.
Được nhìn thấy cô, mặc dù thường bị sự giảo hoạt cùng gian trá của cô làm cho nổi nóng, nhưng trái tim anh lại như bị cảm nắng vậy…
“Có mệt không?”
Mạch Tiểu Miên thấy anh đã cõng mình đi một đoạn khá xa, trên trán rỉ mồ hôi, bèn lên tiếng hỏi: “Để tôi tự xuống đất đi, chân tôi không bị thương đâu.”
“Không mệt.”
Kiều Minh Húc ổn định lại hai chân cô vững vàng hơn.