Mạch Tiểu Miên thấy anh không để ý tới mình, đành nhắm mắt lại ngủ.
Có thể mới vừa rồi đã ngủ gà ngủ gật quá nhiều, nên bây giờ dù cô lăn lộn thế nào cũng không ngủ được.
Kiều Minh Húc cũng không ngủ, nghe cô phiền não ở bên cạnh nhích tới nhích lui. Vốn dĩ anh cũng không muốn để ý tới, nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được, xoay người lại hỏi: “Mạch Tiểu Miên, em đừng ồn ào nữa!”
“Tôi không ngủ được.”
Mạch Tiểu Miên đem mặt vùi đầu vào trong gối, nói: “Có lẽ là bị mất ngủ.”
“Vậy cũng không được động tới động lui như vậy, ồn ào làm tôi không ngủ được. Ngày mai tôi còn phải đi làm, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Kiều Minh Húc bất mãn nói.
“Vậy tôi đi ra ngoài!”
Mạch Tiểu Miên ngồi dậy, ôm chăn muốn đi ra ngoài, lại bị Kiều Minh Húc gọi lại, nói: “Cũng đã gần 12 giờ rồi, em không được đi ra ngoài, ngủ đi!”
“Tôi không ngủ được mà? Ở chỗ này anh lại mắng tôi ồn ào đến mình.”
Mạch Tiểu Miên lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?”
“Ngủ!”
“Không ngủ được!”
“Ngủ!”
“Không ngủ được!”
“Ngủ!”
“Không ngủ!”
Hai người đấu võ mồm với nhau như con nít vậy, quẩn quanh một vấn đề.
“Ngoan nào.”
Giọng điệu của Kiều Minh Húc vốn dĩ đang ra lệnh, bỗng nhiên trở nên dịu dàng, nói: “Mau ngủ thôi.”
Nghe được một tiếng “Ngoan” kia của anh, trái tim Mạch Tiểu Miên trong nháy mắt như biến thành trái tim của một thiếu nữ, tựa như bị lông chim nhẹ nhàng quẹt qua, mềm mại, nhẹ nhàng, lập tức trở nên ngoan ngoãn nằm xuống lần nữa.
Nhưng mà cô thật sự không ngủ được, chẳng lẽ phải đếm cừu sao?
“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu…”
Cô yên lặng thầm nhủ ở trong lòng, nhưng đôi môi kia bất giác cũng cử động theo.
Nhìn đôi môi mấp máy của cô kia, trong nháy mắt Kiều Minh Húc lại khát nước.
Dưới ánh đèn mờ tối ở nơi này, anh cũng cảm giác mình có chút rung động, liền vội vàng dời đi tầm mắt, nhìn về phía trần nhà.
“Ôi, vẫn không thể ngủ được.”
Mạch Tiểu Miên hít sâu rồi thở mạnh một hơi, nói: “Đếm cừu cũng không được, mới đếm được một nửa đột nhiên lại quên mất, tinh thần dao động quá. Đếm lại từ đầu vậy.”
“Đồ ngốc!”
Nghe thấy lời cô thầm thì, Kiều Minh Húc vừa tức giận vừa buồn cười mắng.
“Anh mới ngốc ấy.”
Mạch Tiểu Miên lật người lại, nhìn về phía anh bên này, nói: “Nếu không thì anh hát ru đi, ru tôi ngủ, mà anh cũng có thể ngủ. Nếu không, tôi thật sự không còn cách nào nữa cả.”
“Tôi không biết hát ru.”
Kiều Minh Húc nói.
“Không cần hát ru cũng được, tùy tiện hát cái gì đó, anh hát là được.”
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến giọng nói từ tính trầm thấp của Kiều Minh Húc dễ nghe như vậy, ca hát nhất định sẽ rất êm tai. Cô liền dây dưa một chút, muốn nghe anh hát thử.
Dĩ nhiên, cô cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần khi bị từ chối.
Dù sao người ta cũng cao quý như vậy, tổng tài nắm giữ tập đoàn có tài sản 50 tỷ trong tay. Giá trị con người khi cất tiếng hát đoán chừng còn ăn đứt mấy ngôi sao đang ăn khách ấy chứ.
Kiều Minh Húc trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói: “Được, tôi hát, nhưng em phải ngủ đấy.”
“Được được được!”
Mạch Tiểu Miên vừa nghe anh chịu hát, cả người lập tức hưng phấn, nháy mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Bị cô nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Kiều Minh Húc chợt xuất hiện một nỗi khẩn trương vô hình, bên tai hơi đỏ lên.
Kiều Minh Húc nhẹ nhàng ho khan một chút, sau đó bắt đầu hát.
Anh hát, lại là một bài hát tiếng Anh mà Mạch Tiểu Miên thích nghe nhất “Fields of gold”.