“Anh toát mồ hôi cả rồi kìa, còn thở hổn hển nữa.”
Mạch Tiểu Miên nhìn cái trán ướt đẫm mồ hôi của anh, đau lòng nói.
“Vậy thì giúp tôi lau mồ hôi đi.”
Kiều Minh Húc không có ý định để cô xuống đất.
Thấy thế, Mạch Tiểu Miên liền rút từ trong túi áo anh ra một chiếc khăn tay màu đen trắng, giúp anh lau mồ hôi…
Trái tim Kiều Minh Húc lại nhẹ nhàng rung động.
Anh cảm thấy dù có cõng cô đi vòng quanh xích đạo cũng không hề mệt đâu.
Gánh nặng trên lưng này khiến anh cảm thấy vừa vững chãi, vừa ấm áp, cảm thấy bản thân mình thật sự cần một ai đó.
Mạch Tiểu Miên lau mồ hôi, trong lòng đột nhiên cảm thấy dáng vẻ anh vô cùng gợi cảm, nhịn không được mà nhướng người tới, hôn lên gò má anh một cái.
Màu đỏ ửng, nhanh chóng lan từ lỗ tai ra toàn bộ gò má anh. Bạ𝒏 có biế𝒕 𝒕𝑟a𝒏g 𝒕𝑟𝓊yệ𝒏 ⩵ 𝑻𝑟 U𝑚𝒕𝑟𝓊yệ𝒏﹒v𝒏 ⩵
Một bầu không khí rung đầu nhanh chóng nhộn nhạo trong lòng hai người bọn họ…
Kiều Minh Húc bị cô chủ động hôn mình, trái tim anh đầu tiên lệch nửa nhịp, sau đó lại đập mãnh liệt.
Cảm giác vừa kích động, vừa ngọt ngào, giống như mới được tiêm một liều thuốc kích thích vậy, tràn trề sức lực, cảm giác Mạch Tiểu Miên trên lưng càng nhẹ hơn. Dù có cõng cô chạy nhanh bay cũng có thể được ấy chứ.
Mạch Tiểu Miên cũng choáng váng trước hành động to gan này của mình.
Cô lo lắng khẩn trương ngượng ngùng nhìn phản ứng của anh.
Thấy anh chỉ đỏ mặt, không có phản ứng gì khác, cô liền hít một hơi, giải thích: “Hồi còn nhỏ, mỗi lần cha tôi cõng tôi, tôi chính là hôn ông như vậy đấy. Không kìm lòng được mà xem anh thành cha mình, thật xin lỗi, anh đừng suy nghĩ nhiều nhé.”
Sắc mặt Kiều Minh Húc tối sầm lại.
Vốn dĩ trong lòng đang tràn đầy vui mừng, cho rằng cô hôn mình, kết quả lại là cha cô!
Vì vậy, bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu rơi vào im lặng.
May mắn thay, rất nhanh đã đi tới trước xe của anh.
Kiều Minh Húc đặt cô ngồi vào ghế sau xe, bảo cô nằm xuống nếu không thoải mái.
Mạch Tiểu Miên thật sự đau đớn cả toàn thân, cực kỳ không thoải mái, đành nằm xuống sau xe.
Kiều Minh Húc lên xe, bắt đầu chậm rãi lái xe.
Mạch Tiểu Miên bởi vì đêm qua mất ngủ, hôm nay lại vừa bị kinh sợ, vừa phải đánh nhau, nên mới nằm xuống đã ngủ thiếp đi rồi.
“Tiểu Miên.”
Kiều Minh Húc lái xe, cảm thấy phía sau quá yên tĩnh, có chút không bình thường, liền gọi cô một tiếng.
Không nghe thấy tiếng cô đáp lại.
Thế là anh quay đầu lại nhìn thì thấy cô đang ngáy ngủ, cả người co cuộn lại, ôm chặt lấy cơ thể.
“Cô heo ngốc này, lúc nào cũng có thể ngủ được.”
Kiều Minh Húc tức giận nói một câu, sau đó dừng xe lại, bước ra khỏi ghế lái, kéo cửa băng ghế sau ra, cởi áo khoác âu phục màu đen trên người mình, đắp lên bụng của cô.
Anh đưa tay sờ trán cô, phát hiện thấy nhiệt độ cơ thể cô bình thường, liền trở lại ghế lái, bật hơi gió ấm lên, sau đó tiếp tục chậm rãi lái xe về nhà.
Trở về Số 1 Hoàng Uyển.
Mạch Tiểu Miên vẫn còn chưa tỉnh lại, cô ngủ rất say, rất sâu.
Kiều Minh Húc muốn đánh thức cô, nhưng lại không biết làm thế nào cả, suy nghĩ một chút, bèn khom người cẩn thận ôm cô ra.
Mạch Tiểu Miên thật sự quá mệt nhọc, mơ hồ cũng biết anh đang bế cô ra khỏi xe, nhưng lại lười mở mắt ra, tiếp tục ngủ.
Khi Thím Trương nhìn thấy Mạch Tiểu Miên toàn thân rướm máu, mặt mũi bị đánh sưng tím, còn nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm trong vòng tay của Kiều Minh Húc, liền sửng sốt thất kinh hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân làm sao vậy?”
“Suỵt!”
Kiều Minh Húc tỏ ý bảo bà đừng lên tiếng, nhẹ nhàng bế Mạch Tiểu Miên lên lầu, vào phòng, đặt cô lên chiếc giường lớn kia, giúp cô cởi giày ra.
Đôi giày của cô sau trận đánh nhau đã bốc mùi hôi thối rồi.
Thế nhưng anh lại không ngại một chút nào cả.
Sợ đánh thức cô, anh cẩn thận cởi dây giày cô ra, tháo giày, động tác nhẹ nhàng cởi đôi tất hôi hám của cô xuống, giúp cô đắp kín chăn…