Cô ở phía sau gào to, muốn nói cho anh ấy biết, mình thật sự không phải cố ý nguyền rủa anh ấy như vậy.
Cứ đuổi theo như vậy, bất chợt cô lại bước vào khoảng không…
Sau đó tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong ngực của Kiều Minh Húc…
Nghĩ đến dáng vẻ của Trình Đông Thành trong mơ, trái tim cô cũng bất chợt như bị đè nặng, ôm chặt lấy chăn, hé miệng nhưng không biết đáp lời Kiều Minh Húc như thế nào.
Kiều Minh Húc nhìn dáng vẻ này của cô, cũng đoán được người tên là Trình Đông Thành kia, mười phần thì có tám, chín phần là bạn trai cũ của cô.
Vừa rồi ở trong mơ nhìn thấy vẻ mặt cô đầy sự níu kéo, không muốn buông bỏ, thật đúng là tình nghĩa nặng sâu nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy không thoải mái, cũng lười nói với cô. Anh cất bước ra cửa, trở lại phòng mình.
Anh vừa rời đi, Mạch Tiểu Miên cảm thấy căn phòng không lớn lắm này lập tức trở nên trống rỗng. Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ máu thịt bê bết cùng nụ cười oán hận thê thảm của Trình Đông Thành.
Sống lưng lạnh phát run, cô đem chăn ôm chặt vào lòng. Trái tim cực kỳ bất an, cũng không dám nhắm mắt lại, sợ vừa nhắm mắt sẽ lại xuất hiện hình ảnh đó.
Kiều Minh Húc cực kỳ buồn rầu trở về phòng, nằm trên giường lớn, lăn qua lộn lại. Làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
Mạch Tiểu Miên ôm tấm chăn màu hồng, đi chân trần, ra vẻ đáng thương nhìn anh, hỏi: “Tôi có thể đi vào ngủ được không?”
Dáng vẻ của cô lúc này, giống như một chú chó hoang lang thang trên đường vậy.
Còn không đợi Kiều Minh Húc trả lời.
Cô đã nhanh chóng đi tới giường của anh, cuốn chăn nằm xuống, co rúc như một chú mèo nhỏ.
Kiều Minh Húc không nói gì, thế nhưng trong lòng lại giống như sương mù tan ra vậy, sáng tỏ thông suốt. Khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười thật khẽ, rồi nhắm mắt lại đi ngủ.
Không biết có phải vì có Kiều Minh Húc ở bên người nên mới có cảm giác an toàn hay không, mà trong đầu Mạch Tiểu Miên lại không xuất hiện dáng vẻ của Trình Đông Thành nữa, rất nhanh cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Mạch Tiểu Miên mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình không nằm trên sàn nhà nữa mà là nằm trên chiếc giường mềm mại. Cô bèn nghi ngờ xoay đầu tìm bóng dáng của Kiều Minh Húc.
Trên giường không có người, chỉ có chiếc chăn chỉnh tề anh gấp lại để một bên.
“Lạ thật, chẳng lẽ lúc ngủ mình lại bò lên giường sao?”
Cô từ trên giường ngồi dậy, gãi đầu, nhìn thời gian một chút phát hiện đã hơn 9 giờ.
Cô bèn mặc quần áo thức dậy, phát hiện đôi chân hình như không còn đau nữa, bèn mở băng gạc ra nhìn thử.
Có lẽ là thuốc đặc hiệu của Phùng Quang Hiển đã phát huy tác dụng, ngày hôm qua bởi vì chạy đuổi theo Trình Đông Thành mà làm vết thương rách ra, Thế nhưng lại kỳ tích phục hồi như cũ, chỉ còn lại một vết sẹo không đáng ngại lắm.
Quả nhiên là thuốc đặc hiệu!
Cô vô cùng vui vẻ đi bộ thử.
Chỉ là có hơi đau một chút, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Rất vui vẻ đi xuống lầu một
Người giúp việc ở số 1 Hoàng Uyển là chú Trương và thím Trương, hai người vừa nhìn thấy cô, bèn vội vàng chào hỏi: “Thiếu phu nhân, chào buổi sáng!”
“Chào chú Trương, thím Trương!”
Mạch Tiểu Miên lễ phép gật đầu đáp lại.
“Thiếu gia ăn sáng xong đã đi làm rồi ạ, mời thiếu phu nhân ăn điểm tâm.”
Thím Trương nhìn thấy cô đi bộ bình thường, bèn có hơi khẩn trương hỏi: “Thiếu phu nhân, chân của cô đã lành chưa? Thiếu gia phân phó chúng tôi phải chăm sóc chân cô cho thật tốt.”
“Không sao rồi, có thể đi lại bình thường, không có vấn đề gì cả.”
Mạch Tiểu Miên ngồi vào bàn, ăn bữa sáng, sau đó định lên lầu để chuẩn bị cho công việc ngày mai.
Phùng Quang Hiển lại tới.
“Tiểu Miên, nơi này đúng thật là không tệ nhỉ!”
Phùng Quang Hiển đi một vòng quanh phòng khách, nói với Mạch Tiểu Miên: “Ngày đó nơi này vừa mới xây, anh muốn mua lại nhưng bị Kiều Minh Húc từ chối. Anh ta nói muốn giữ chỗ này lại cho mình. Thế nên anh chỉ có thể mua số 8 Hoàng Uyển thôi.”