Sau khi ăn cơm trưa xong, Kiều Minh Húc quyết định đưa Mạch Tiểu Miên đến Hoàng Uyển xem nhà.
Trước đây, lúc Mạch Tiểu Miên làm việc, cô cũng rất nhiều lần đi ngang qua Hoàng Uyển. Lúc liếc mắt nhìn vào trong chiếc cổng mạ vàng điêu khắc kia, cô luôn cảm thấy trong thế giới đó cách thế giới của mình quá xa xôi.
Người có thể ra vào nơi này, xuất thân không tầm thường.
Loại người bình thường sống qua ngày với mức lương một tháng mấy nghìn tệ như cô thật sự không dám hy vọng xa vời.
Bây giờ, cô lại có thể sống ở trong này, thật có cảm giác như một cô bé lọ lem có thể biến thành hoàng hậu giống trong hí kịch vậy.
“Chính là căn hộ này.”
Kiều Minh Húc đậu xe trước một căn nhà được xây bên cạnh bờ hồ xanh biếc, phía trước biệt thự màu trắng trồng đầy hoa cỏ xung quanh. Anh ôm Mạch Tiểu Miên từ trong xe ra, đặt trên xe lăn.
“Thật là đẹp!”
Mạch Tiểu Miên cảm thán.
Lúc này, có hai người giúp việc ăn mặc chỉnh tề từ bên trong bước ra.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Hai người kia cung kính khom người chào bọn cô.
“Chào mọi người.”
Mạch Tiểu Miên mỉm cười chào đáp lại bọn họ.
“Nhà cửa đã dọn dẹp xong chưa?”
Kiều Minh Húc hỏi.
“Dạ toàn bộ đã thu dọn xong, thiếu gia cùng thiếu phu nhân có thể vào ở bất cứ lúc nào ạ.”
“Vất vả rồi.”
Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên vào con đường mòn được lót bằng sỏi trứng ngỗng.
Thiết kế ở trong cũng giống như phía bên ngoài vậy, đều là phong cách thiết kế theo kiểu châu Âu. Sàn gỗ bóng loáng, toàn bộ cầu thang đều được dùng đá cẩm thạch trắng để lót. Loại thường dùng cho người khiêm tốn một cách xa hoa.
Tầng một là phòng dành cho khách, phòng bếp dành cho người giúp việc.
Kiều Minh Húc ôm cô lên lầu hai.
Trên lầu hai có ba căn phòng. Một phòng ngủ lớn, một phòng công chúa màu hồng và một phòng dành cho bé trai màu xanh. Thiết kế cực kỳ tao nhã.
“Tôi ngủ ở phòng này, em ngủ ở phòng công chúa kia.”
Kiều Minh Húc nói với Mạch Tiểu Miên.
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên không có ý kiến gì cả, có một phòng ngủ dù sao cũng tốt hơn nằm dưới sàn. Cô cũng không thể cướp phòng ngủ chính với Kiều Minh Húc được.
Đi tham quan căn nhà sẽ ở trong ba năm tới xong, Kiều Minh Húc lại đưa cô đi xem căn hộ đã chuẩn bị cho cha mẹ cô.
Hai ngôi nhà cách nhau khoảng chừng 2 cây số, không xa, cũng không gần, có khoảng cách nhất định.
Căn hộ này nằm ở tầng mười tám, là một căn hộ theo kiểu mẫu, được thiết kế vô cùng tinh tế sang trọng. Đồ đạc xài trong nhà món nào cũng đầy đủ cả, chỉ cần dọn vào là có thể ở ngay.
Nghĩ đến việc cha mẹ mình có thể vào sống ở nơi này, tâm trạng của Mạch Tiểu Miên vô cùng kích động. Không nhịn được mà liên tục nói tiếng cảm ơn với Kiều Minh Húc.
Đương nhiên, hai chữ cảm ơn thôi cũng không thể biểu đạt hết lòng cảm kích của cô đối với anh.
Hai người bọn cô chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân. Tuy nhiên sau khi qua mấy ngày chung đụng, những việc anh làm với cô, so với chồng chân chính của người khác còn tốt hơn, nhiều hơn.
Nếu như có cuộc bình chọn những người chồng tốt của Trung Quốc, đoán chừng anh cũng có thể được bình chọn trên đó.
Thấy vẻ mặt đầy cảm động của cô, Kiều Minh Húc nhắc nhở nói: “Chuyện tôi làm cũng chỉ là bánh ít trôi đi bánh quy trôi lại mà thôi. Em đừng quá cảm động. Tôi là một thương nhân, bỏ ra thì sẽ thu vào lại.”
“Anh muốn thu vào cái gì?”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh hỏi.
“Để em trở thành thợ cắt tóc của riêng tôi.”
Kiều Minh Húc nhíu mày, nói: “Em muốn báo đáp tôi thì nhanh chóng đi học cắt tóc đi!”
“Chuyện này đơn giản.”
Mạch Tiểu Miên cười nói: “Ngoại trừ làm thợ cắt tóc tư nhân ra, còn có thể làm thợ đấm bóp tư nhân nữa.”
“Em biết mát xa sao?”
“Ừ.”
“Vậy lại đằng kia giúp tôi mát xa thử luôn xem, để tôi giám định một chút, xem có thể cầm giấy chứng nhận được chưa.”
Kiều Minh Húc ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào bả vai, nói: “Xoa bóp vai cho tôi trước đi.”