Lãnh đạo bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy thế, Tiểu Miên thật sự không thể từ chối được, đành phải đồng ý.
Sau khi gọi điện cho Trương Hoà, cũng vội vã đi thẳng tử mái ấm tình thương tới khu Đông.
Hiện trường vụ án lần này, là một căn biệt thự riêng rẽ đặc biệt, ra ngoài là phố xá sầm uất, bước vào trong lại là khu dân yên tĩnh, là khu đất rất tốt.
Đội trưởng Trần đội hình sự vừa thấy cô, trông hệt như thấy cứu tinh, vội chạy đến tỏ ra có lỗi.
“Không sao, đây là công việc của tôi. Cũng không phải kết hôn vào hôm nay.”
Mạch Tiểu Miên thản nhiên nói.
“Điều tôi kính nể nhất là tinh thần chuyên nghiệp của pháp y Mạch đấy.” Đội trưởng Trần giơ ngón tay cái nói.
Lâm Khoa luôn đứng một bên nhìn cô, không nói với cô câu nào.
Mạch Tiểu Miên hỏi thăm tình hình người chết trong phòng, khi nghe đội trưởng Trần nói nạn nhân tên là La Liên, trái tim cô trầm xuống.
Chắc là người trùng tên thôi nhỉ?
Cô vội thay đồ bảo hội, mang trang bị đầy đủ, xách thùng đồ nghề cùng Trương Hoà đi vào hiện trường.
Khi cô thấy một cô gái có vóc dáng đẹp, toàn thân trần trụi, làn da hiện màu trắng bệch của xác chết, nằm trong bồn tắm lớn, trái tim bịch một cái rơi xuống đáy.
Nạn nhân đúng thật là bạn học cũ La Liên vừa mới gặp cô ngày hôm qua!
Hôm qua, cô ấy còn sống sờ sờ, xinh đẹp dạo trên phố mà.
Hôm nay, đã thành cái xác nằm lặng nơi đây rồi!
Điểm tương phản mãnh liệt này, khiến cô khó mà tiếp nhận được.
Đã làm pháp y nhiều năm rồi, cô đã giám định không ít hiện trường giết người.
Nhưng, những thi thể trước mắt, đều là người lạ, không quen biết.
Vậy nên, cô mới có thể bình tĩnh cẩn thận được.
Lúc này, thi thể trước mắt cô, lại là người quen, còn là người cô mới nói chuyện hôm qua.
Cô đờ người nhìn La Liên đã nhắm mắt đi xa.
La Liên hiện giờ, trên mặt không còn trang điểm khéo léo, mặt phù thũng xám xịt, hiện rõ dấu vết tuổi tác và vất vả của cô.
“Pháp y Mạch…”
Trương Hoà ở bên cạnh gọi lớn: “Chị sao thế? Phải tranh thủ thời gian giám định đi chứ.”
Mạch Tiểu Miên phục hồi tinh thần, thu lại ánh mắt đang nhìn La Liên lại, gật đầu, ngồi xổm người xuống mở thùng đồ nghề ra, đầu tiên xem xét từng vật chứng một ở xung quanh, còn Trương Hoà viết biên bản.
Vật chứng quanh đây không có điểm nào đáng ngờ.
“Chị Mạch, có muốn tháo hết nước đi không?”
Sau khi kiếm tra nước trong bồn xong, Trương Hoà hỏi.
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Sau khi nước trong bồn tắm được lấy mẫu vào trong bình thuỷ tinh, Trương Hoà bắt đầu cẩn thận tháo nắp chặn bồn tắm ra.
Cơ thể trắng xanh của La Liên cũng vì thế mà phơi bày rõ ràng trước mắt.
Hồi La Liên học cấp ba, là đội trưởng đội văn nghệ của trường, hát hay nhảy đẹp, mỗi khi có biểu diễn văn nghệ, cô đều giãn người uyển chuyển, không ai sánh bằng.
Khi ấy không ít nam sinh sau lưng gọi cô là nữ thần Venus.
Có một lần thay đồ trong phòng tắm, Mạch Tiểu Miên thấy cơ thể tuyệt đẹp căng tràn sức sống của La Liên, thật sự cảm thấy mình kém cả một bậc.
Nhưng giờ đây, cơ thể mà biết bao nữ sinh ngưỡng mộ, vô số nam sinh mơ tưởng, lại nằm lặng trước măt cô thế này, không còn lại nét đẹp nào hết.
Hơn nữa, trên bụng cô còn có vết như dao phẫu thuật mổ bụng, giống con rết đang bò ngoằn ngoèo…