Mạch Tiểu Miên nhớ khi đó Trình Đông Thành nhìn mình đắm đuối và nói một câu: “Tiểu Miên, nếu như đây là sinh nhật hai mươi ba tuổi của em thì tốt quá!”
“Tại sao?”
“Vì khi đó chúng ta đã tốt nghiệp đại học rồi.”
Đôi mắt rực lửa của Trình Đông Thành nhìn cô như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào, nhưng lúc đó cô vẫn còn ngây thơ, không hề hiểu ánh mắt đó có nghĩa là gì, chỉ có thể thẹn thùng liếc anh ta một cái rồi nói: “Em không thèm đến hai mươi ba tuổi đâu, già lắm, không vui gì hết.”
“Trong lòng anh, em sẽ không bao giờ già đi, em mãi mãi là nữ thần trong lòng anh!”
Trình Đông Thành giơ tay vuốt tóc cô rồi nói: “Cho dù mặt em toàn là nếp nhăn, anh cũng sẽ thấy đó xinh đẹp như một đóa hoa.”
“Lời ngon tiếng ngọt.”
Tuy rằng miệng Mạch Tiểu Miên nói vậy nhưng trong lòng lại như ăn một viên kẹo đường vậy, vô cùng ngọt ngào.
Thì ra, anh ta hy vọng mình hai mươi ba tuổi là vì điều này.
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt, tiếp tục lật trang kế.
Bức ảnh phía sau là bức ảnh của cô sau khi anh ta rời đi.
Những bức ảnh này có thời còn học đại học, cũng có sau khi cô đi làm, thậm chí còn có lúc cô kết hôn, bức ảnh mặc váy cưới cũng có…
Cô không biết anh ta có được những bức ảnh này bằng cách nào.
Nhưng mỗi dòng chữ sau mỗi bức ảnh đều có thể chứng minh anh ta quan tâm cô, yêu cô đến nhường nào.
Bức cuối cùng là cô và Kiều Minh Húc tay trong tay đi ra từ đơn vị, dòng chữ bên cạnh viết: Tiểu Miên, chúc em hạnh phúc, anh yêu em!
Mạch Tiểu Miên xem xong, nước mắt tuôn trào, cô dựa lên mặt bàn khóc nức nở…
Cô từng nghĩ là anh ta thay đổi, không còn yêu mình nữa.
Không ngờ, anh ta vẫn yêu cô sâu đậm…
Cô chỉ lo khóc mà không phát hiện, mẹ Trình bên cạnh cô đã cầm chiếc ghế gỗ lên, ánh mắt hung ác, oán hận, cầm chiếc ghế đập vào đầu Mạch Tiểu Miên: “Cô đi chết đi!”
Đầu của Mạch Tiểu Miên bị chấn động, ngất xỉu đi.
Mẹ Trình lấy sợi dây thừng đã được chuẩn bị trước đó ra, trói hai tay cô rồi lật người cô lại, dùng một chiếc khăn lông dày bịt lên mũi cô.
Cảm giác ngột ngạt khó thở đã khiến cho Mạch Tiểu Miên vốn đã ngất đi tỉnh lại, trừng mắt nhìn gương mặt nhăn nhó của mẹ Trình như là gương mặt của ma quỷ, hai mắt bà ta đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi dùng khăn lông bịt chặt mũi mình.
Bản năng ham muốn sống sót khiến cô dùng chân đá một cái, mẹ Trình già yếu bị đá nằm trên đất.
Mẹ Trình ngã nhào trên đất lại cầm chiếc ghế bên cạnh lên, phát điên đập lên người cô, vừa đập vừa khóc lóc gào: “Mạch Tiểu Miên, cô đi chết đi, cô hại chết Đông Thành của tôi, cô chết theo nó đi…”
Chỉ có hai tay của Mạch Tiểu Miên bị trói, hai chân của cô vẫn động đậy được, thêm việc học võ từ nhỏ nên phản ứng rất nhanh, nhanh chóng né được chiếc ghế đang đập qua.
Nhưng đầu vì bị va đập mạnh nên nhúc nhích một cái thì cơn đau truyền đến, khiến cho não cô như thiếu oxy, một mảng trống rỗng.
Chiếc ghế đập lên người cô rất đau, cô dùng chân đá mẹ Trình đang phát điên ngã xuống đất.
Lúc này, cha Trình đã về.
Ông ta thấy cảnh này thì cầm cây gậy mà Trình Đông Thành dùng để tập luyện sức khỏe bên cạnh, đánh Mạch Tiểu Miên.
Nếu như đầu của Mạch Tiểu Miên không bị va đập mạnh, còn bị trói cả hai tay thì cô dư sức đối phó với hai người già này.
Hai người già này như phát điên lên hết vậy, cầm đồ đánh Mạch Tiểu Miên liên tục.