Mạch Tiểu Miên cúi nhìn xuống quần áo trên người mình, còn có dép lê xuệch xoạc, tiện tay gãi đầu một cái, trách móc nói với anh: “Tôi cũng không phải là người theo xu hướng gì cả, do anh không biết đấy thôi!”
“Nhanh thay về trang phục hợp thời trang cho tôi đi.”
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô nói.
“Yes, sir!”
Bởi vì tâm tình của Mạch Tiểu Miên đang rất tốt, liền nghịch ngợm ra dáng chào anh, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thay quần áo, đổi một bộ trang phục nhẹ nhàng thoải mái, rồi ngồi xuống bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ lên chải đầu.
Vừa chải, vừa nghĩ tới chiếc lược phỉ thúy đã bị Lâm Ngọc làm gãy kia, động tác trên tay lập tức dừng lại, cười khổ một tiếng.
Kiều Minh Húc ở bên cạnh nhìn cô đang chải đầu.
Thấy cô đột nhiên cười khổ, đại ý cũng đoán được cô đang nghĩ đến điều gì, liền lên tiếng hỏi: “Tôi sẽ mua một chiếc lược mới cho em.”
“Không cần. Lược gỗ của tôi rất tốt, hơn nữa, tôi cũng chỉ thích hợp với lược gỗ mà thôi.”
Mạch Tiểu Miên từ chối nói.
Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc hơi nheo lại, anh không nói thêm gì nữa.
Lúc trước, anh muốn tặng cho cô một chiếc lược, nên anh liền nghĩ đến chiếc lược phỉ thúy mà Lâm Ngọc ngày đó ở Thành Ngọc nói rất thích. Lúc ấy anh cho rằng, chỉ cần là phụ nữ thì chắc hẳn đều sẽ thích, vì vậy, anh mới đi mua ngay cho Mạch Tiểu Miên.
Nhưng mà, anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Ngọc lại nhìn thấy cây lược này, hơn nữa còn vì thế mà gây ra mâu thuẫn lớn như vậy, bẻ gãy cả cây lược đi. Web đọc 𝔫ha𝔫h 𝘵ại [ 𝐓R𝑼M𝐓R 𝑼𝑌Ệ𝘕.𝗩𝘕 ]
Lúc đó trông Mạch Tiểu Miên rất buồn, đoán chừng là thất vọng vì chiếc lược ấy anh vốn nên cho Lâm Ngọc, mà lại tặng ngược cho cô.
Mạch Tiểu Miên chải đầu xong, đứng dậy nhìn tóc của anh, nói: “Tóc của anh cũng đã mọc nhiều rồi, không phải nên đi cắt ngắn lên hơn một chút sao?”
“Đợi thợ cắt tóc cá nhân là em đấy.”
Kiều Minh Húc nhìn cô nói: “Ngoại trừ em ra, tôi không định để bất kỳ người nào động vào đầu tôi nữa.”
“Ý anh là, nếu như tôi không cắt tóc cho anh, anh cứ để mặc cho tóc dài như thế đấy à?”
Mạch Tiểu Miên trợn mắt hỏi.
“Chính xác!”
“Được rồi, hắc hắc, tôi cũng muốn nhìn thử xem, dáng vẻ anh với mái tóc dài bồng bềnh sẽ trông như thế nào đấy.”
Mạch Tiểu Miên trách móc cười nói.
Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ mình nên đi mua một bộ dụng cụ cắt tóc thế nào đây.
Anh đối xử với bản thân mình tốt như vậy, cho đến bây giờ chưa từng thất hứa, cô cũng không thể luôn làm đội trưởng của đội gian lận được.
“Hừ.”
Kiều Minh Húc khịt mũi, nói: “Tôi thật quá thất vọng về em mà.”
“Hắc hắc, tôi đối với anh không thất vọng là được rồi.”
Mạch Tiểu Miên gian trá cười một tiếng, nói: “Nào, đi thôi, chúng ta đến mái ấm tình thương nào.”
“Ừ.”
Kiều Minh Húc gật đầu cùng cô đi ra ngoài, mới vừa ra khỏi cổng đã bị mấy cảnh sát chặn lại.
Những cảnh sát này, đều là người đội cảnh sát hình sự, cô cũng biết rõ họ.
“Pháp y Mạch, thật thứ lỗi, chúng tôi có một vụ án cần sự hợp tác điều tra của cô.”
Một trong những cảnh sát tiến lên nói.
“Ồ? Có phải báo cáo giám định xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.
“Không phải, pháp y Mạch, là về vụ án băm thây xảy ra cách đây vài ngày, có quan hệ nhất định với cô, cần cô trở về hợp tác điều tra.”
“Chính xác!”
Cảnh sát kia dùng dáng vẻ giải quyết công việc chung để nói với Mạch Tiểu Miên.