Kiều Sở Thiên thấy cô đã bình tĩnh lại rồi cũng thoải mái giải phóng, cười nhạo nói: “Còn tưởng pháp y không sợ trời không sợ đất gì. Thì ra lại sợ một con rết nhỏ!”
Mặt của Mạch Tiểu Miên có hơi đỏ.
Gan của cô không nhỏ.
Nhưng khi còn nhỏ cô từng bị rết cắn, suýt nữa thì toi mạng, vì vậy cũng để lại bóng ma tâm lý, không thể nào vượt qua nỗi sợ hãi đó.
Cô không trả lời Kiều Sở Thiên mà tiếp tục dẫm lên đá ngầm, đi xuống bãi cát…
“Ái da!”
Lòng bàn chân bỗng nhiên đau đớn, như có lưỡi dao sắt bén xẹt qua, không kìm được mà rên lên.
Lúc đó, giống như có ai đó gõ vào lòng của Kiều Sở Thiên khiến cho cơ thể anh căng chặt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi tảng đá ngầm, chạy tới bên cạnh Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhấc chân lên khỏi bãi cát.
Trên lòng bàn chân trắng nõn có một miệng vết thương đỏ tươi, đang chảy máu, đau đến mức cô hít một hơi.
Thì ra, lòng bàn chân của cô giẫm phải vỏ sò sắc nhọn….
Cô đành phải giơ chân lên, co giò nhảy trên bờ cát…
Ai ngờ, mới nhảy đã có vấn đề.
Trong cát dưới chân cô lại giấu một cái vỏ sò khác.
Hơn nữa, vì trọng lực mà chân của cô bị cắt sâu hơn, đau đến mức cô trực tiếp chật vật ôm chân ngồi xuống, nhìn hai cái chân chảy máu, không không ra nước mắt.
“Ngốc quá!”
Kiều Sở Thiên gầm nhẹ, đột nhiên duỗi, tay bế cô lên…
Mạch Tiểu Miên bị bế lên không trung, trái tim muốn nổ tung, đập thật mạnh, cơ thể cũng căng thẳn hẳn, quẫn bách vội vàng hét to: “Bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi!”
Kiều Sở Thiên không để ý tới cô, ôm cô sải bước về phía trước.
Mạch Tiểu Miên giãy giụa.
“Đừng có quậy nữa! Cô đã rất nặng rồi!”
Kiều Sở Thiên gầm nhẹ.
Nghe nói như thế, Mạch Tiểu Miên ngừng giãy giụa, trợn trắng mắt, nói thầm: “Tôi cao một mét bảy mươi hai, nặng năm mươi hai ký, rất tiêu chuẩn đó được chưa?”
“Hừ…”
Kiều Sở Thiên hừ nói: “Hơi gầy!”
“Vừa rồi anh nói tôi rất nặng!”
Mạch Tiểu Miên tranh luận.
“Không guống nhau.”
“À, tôi biết rồi, Lâm Ngọc của anh xinh xắn lanh lợi, có lẽ là không đến bốn mươi ký, so với tôi thì tôi rất nặng, anh bế không được thì thả tôi ra, tôi có thể tự đi.”
Không biết là khùng điên thế nào mà Mạch Tiểu Miên đột nhiên nhắc đến tên Lâm Ngọc.
Cơ thể của Kiều Sở Thiên hơi khựng lại, thả cô xuống, sau đó đi thẳng, không thèm quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Nhìn bóng lưng kia đi xa dần, trong lòng Mạch Tiểu Miên khẳng định!
Tên đàn ông chết tiệt này đúng là cứ ném cô với hai chân bị thương ở chỗ này, đúng là quá bạc tình.
Có lẽ anh chỉ đối xử dịu dàng với Lâm Ngọc của anh thôi!
Nghĩ đến đây lòng của cô càng thấy không thoải mái, nhìn hai chân còn chảy máu, nếu như đi trên cát khiến cho cát chui vào miệng vết thương thì độ khó lúc xử lý vết thương sẽ rất lớn.
Cô suy nghĩ, duỗi tay vén áo khoác của váy, xé rách phần áo lót bên trong thành hai mảnh vài, sau khi cột vào miệng vệt thương thì đứng lên, cố chịu nỗi đau đớn, từ từ đi về căn phòng kia.
May thay, bên trong tủ chứa đồ của căn phòng có chuẩn bị hòm thuốc.
Cô lấy hòm thuốc ra, lấy thuốc khử trùng bên trong ra. khử trùng cho miệng vết thương sau đó dán băng gô lên.
Như vậy đi lại rất bất tiện bèn trực tiếp ngồi trên cái ghế sa lon màu xám trắng, thấy bên cạnh có một quyển sách, lật đọc một hồi thì có hơi buồn ngủ bèn rụt chân lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.