Trái tim của Mạch Tiểu Miên căng chặt, cảm giác tai có hơi nóng, vội vàng tránh ánh mắt anh, nhìn nơi khác.
“Lại đây!”
Kiều Sở Thiên ngoắc tay với cô.
Mạch Tiểu Miên không ngờ anh lại gọi cô đến, có hơi kinh ngạc nhưng vẫn đi đến.
Cô vẫn còn mặc áo khoác của bộ váy kiểu dáng Trung Quốc kia, để tiện đi đường, bèn xách lên, chân trần đi đến chỗ của Kiều Sở Thiên.
Kiều Sở Thiên ở trên cao nhìn cô đang cẩn thận di chuyển đôi chân thon dài đi đến, bỗng nhiên có cảm giác hình ảnh thật đẹp cũng kìm không được mà lấy điện thoại ra, thừa lúc cô vẫn cúi đầu nhìn đá ngầm trên mặt đất, chụp cô một tấm…
Mạch Tiểu Miên vất vả lắm mới đến bên dưới tảng đá ngầm mà anh ngồi.
Còn anh đang ngồi trên tảng đá ngầm, nhìn trang phục anh mặc, nếu không làm ra động tác thô lỗ tục tằng là không thể lên đây được,
Cô đứng trước mặt anh, giương mắt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”
Kiều Sở Thiên muốn vươn tay kéo cô lên rồi lại rụt về nhìn cô, lạnh lùng nói.
Mạch Tiểu Miên cau mày: “Tôi đi đây.”
“Chúng ta tâm sự đi.”
Giọng điệu của Kiều Sở Thiên mềm mại hơn.
“Ò.”
Mạch Tiểu Miên đứng thẳng nhìn anh, lạnh lùng cất tiếng.
Không biết vì sao, hai người thoáng cái đã chìm trong bầu không khí im lặng xấu hổ, ai cũng không mở lời, ánh mắt nhìn về phía làn sóng lăn tăng đang quay cuồng.
“Ắt xì!”
Mạch Tiểu Miên mặc đồ hơi mỏng, khi gió biển thổi đến thì hắc xì, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai ngươi.
Kiều Sở Thiên thoáng nhìn cô, cởi áo vest trên người mình, đưa cho cô: “Mặc đi!”
“Mặc đi.”
Mạch Tiểu Miên khẽ lắc đầu: “Không lạnh.”
“Mặc vào!”
Giọng điệu của Kiều Sở Thiên nghiêm nghị, như mệnh lệnh ngang ngược.
Mạch Tiểu Miên nhận lấy, khoác áo vest trên vai mình.
Áo vest vẫn còn thoảng mùi hương dìu dịu của anh, khiến cho cơ thể lạnh lẽo của cô bắt đầu ấm lên.
Cô duỗi tay thoáng vuốt ve áo vest, nhìn anh nói: “Cảm ơn.”
Kiều Sở Thiên liếc cô một cái sâu kín, không nói gì, tiếp tục nhìn sóng vỗ…
Nhưng, rất nhanh đã đến lượt anh hắc hơi.
Mạch Tiểu Miên vội vàng cởi áo vest ra, trả cho anh: “Anh phủ thêm đi!”
“Không lạnh.”
Kiều Sở Thiên lạnh lùng lườm cô: “Cô là phụ nữ!”
“Ha ha…”
Mạch Tiểu Miên cười lớn: “Đúng là tôi là phụ nữ nhưng sức chống chịu của đàn ông cũng không mạnh hơn phụ nữ là bao, gió lớn, cũng không có gì đẹp, chúng ta trở về phòng thôi, anh mặc đi.”
Kiều Sở Thiên nhìn đầu tóc bị gió thổi đến rối bời và khuôn mặt xanh trắng của cô, cũng gật đầu: “Được!”
Anh tự tay cầm áo vest.
Mạch Tiểu Miên cũng vén váy đi xuống đá ngầm.
Ai ngờ, đột nhiên có một con rết bò ra ngoài đá ngầm, bò lên chân cô.
Phụ nữ luôn có một nỗi sợ hãi theo bản năng với loài bò sát, cô sợ hãi nhảy dựng lên.
Đá ngầm rất trơn trượt, bộ váy nhỏ hẹp khiến độ mở hai chân của cô có hạn, cơ thể đứng không vững, lập tức ngã xuống. Kiều Sở Thiên nhanh tay lẹ mắt duỗi tay giữ chặt cô.
Bước chân vững lại, cẩn thận nhìn con rết đang bò đi xa.
Tay cô vẫn còn nắm lấy tay của Kiều Sở Thiên, vì sợ hãi, trong lòng bàn tay hơi chảy mồ hôi, nắm chặt lấy tay anh.