“Xong rồi.”
Mạch Tiểu Miên ở bên trong cũng không quá lâu đã gọi anh rồi.
Sau khi đi tất, anh ôm cô lên giường, bảo cô chờ một lát để anh tắm rửa rồi sau đó sẽ cùng cô quay về bệnh viện.
Tiểu Miên cũng tiện tay cầm di động lên mạng.
Kiều Minh Húc tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại, vừa tắm vòi sen vừa khổ sở giải phóng dục vọng sắp chịu hết nổi của mình…
Cô bấm vào hòm thư của mình xem một chút, không có tin nhắn mới nên bèn thoát khỏi.
Vừa mới thoát, cô lại nhìn thấy thư của Trình Đông Thành nên không nhịn được nhập mật khẩu là sinh nhật của mình vào.
Lần trước nhập mật khẩu sinh nhật bị lỗi.
Nhưng lần này thế mà lại thần kỳ có thể mở khóa.
Bên trong có một bức thư của Trình Đông Thành còn chưa xem, là tin nhắn anh ta gửi cho cô.
Mạch Tiểu Miên biết sở dĩ anh ta đặt lại mật khẩu mà cô có thể đăng nhập được, còn viết bức thư này, chắc chắn là để cho cô xem.
Rốt cuộc có nên xem không đây?
Cô phân vân hồi lâu trong lòng, cuối cùng vẫn mở ra xem.
“Tiểu Miên, anh không biết em còn có thể mở hòm thư này ra nữa không, cũng không biết em còn có thể nhìn thấy bức thư này hay không. Anh nghĩ lúc em nhìn thấy bức thư này thì hẳn là anh không còn trên đời này nữa rồi. Mà những cơ quan còn hữu dụng của anh cũng sẽ được chính tay em lấy ra và đặt vào cơ thể của những người đang cần để cải thiện sức khỏe của bọn họ. Tiểu Miên, anh biết đối với em mà nói thì tâm nguyện cuối cùng của anh này là một chuyện vô cùng tàn khốc. Anh cũng không nỡ lòng tàn khốc như vậy với em.
Nhưng anh cũng có lòng riêng của mình. Em biết không? Anh luôn miệng nói anh không yêu em, nhưng thực tế thì anh yêu em chết đi được. Từ trung học đến bây giờ, trừ em ra thì chẳng còn ai có thể đi vào tim anh được nữa cả. Anh yêu em, anh chỉ yêu em, Tiểu Miên thân mến của anh, em còn yêu anh chút nào nữa không? Nhưng bên cạnh em đã có người kia rồi. Em có thể đã không còn yêu anh nữa. Điều này khiến anh đố kỵ muốn phát điên, thật muốn giết kẻ đó. Nhưng cuối cùng anh vẫn đè nén sự tàn bạo kia lại, anh không thể phá hủy hạnh phúc của em được. Nhưng xin cho phép anh được tùy hứng một lần cuối cùng. Vì để em có thể nhớ rõ anh, anh phải để em tự mình giải phẫu mở cơ thể anh ra, lấy khí quan của anh xuống. Như vậy thì cho dù anh có chết, cho dù em có yêu người kia đi chăng nữa thì trong lòng em cũng sẽ mãi nhớ đến anh. Em đừng hận anh, anh thật sự rất đáng thương, không muốn rời đi mà không có vướng bận gì.
Tiểu Miên, sau khi anh chết rồi, em có rảnh thì chăm sóc ba mẹ anh giúp anh một chút nhé. Anh có thể mua cho bọn họ căn nhà tốt nhất, nhưng lại không thể cho bọn họ một tuổi già an lành, thậm chí còn tự tay sát hại hai đứa con của bọn họ. Thật sự anh rất có lỗi với họ. Trong cảm nhận của hai người, em cũng có thể là con dâu của bọn họ rồi. Hai người họ đều rất thích em, đối xử với em như con gái vậy. Thế nên hy vọng lúc em rảnh rỗi hãy đến nhìn họ một cái, giúp anh an ủi bọn họ nhé. Cảm ơn em, Tiểu Miên.
Tiểu Miên, đây là bức thư cuối cùng anh gửi cho em. Nếu anh ở trên trời linh thiêng thì chắc chắn anh sẽ phù hộ cho em. Đương nhiên, người nghiệp chướng nặng nề như anh sẽ không thể lên trời được đâu, chỉ có thể chịu dày vò đau khổ trong địa ngục thôi.
Tiểu Miên, em phải hạnh phúc thay anh nhé. Anh yêu em, yêu em, yêu em, rất yêu em. Vĩnh biệt!”