Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn phải khắc chế bản thân lại.
Để tránh cho những chuyện lúng túng phát sinh, anh vội vàng cầm áo khoác âu phục đặt ở trên ghế lên, tiến vào phòng tắm của bệnh viện, dội nước lạnh…
Lần tắm rửa này, đầu tiên là cọ rửa sạch sẽ nước mắt cùng nước mũi kia, tiếp theo chính là dục vọng sinh lý của anh…
Tắm rửa xong, lau khô người.
Vì không có quần áo dự phòng, nên anh không thể làm gì khác hơn, đành phải không mặc áo sơ mi, trực tiếp cài nút áo khoác âu phục.
Từ phòng tắm đi ra, Mạch Tiểu Miên dùng ánh mắt hơi có vẻ si mê nhìn anh, nói: “Vốn cho rằng thời điểm anh không mặc quần áo là quyến rũ nhất. Không ngờ, anh chỉ cần mặc áo khoác âu phục, dáng vẻ không mặc áo sơ mi càng làm người ta tưởng tượng thêm nhiều hơn.”
Đúng là, dáng vẻ lúc này của Kiều Minh Húc cực kỳ hấp dẫn.
Bởi vì cổ áo khoác âu phục cực kỳ thấp, phía dưới chỉ có mỗi hai nút áo, còn lộ ra bờ ngực săn chắc màu đồng kia. Thật sự khiến người ta cảm thấy muốn phụt máu mũi vì quá sexy mà. Mạch Tiểu Miên lại bắt đầu xuất hiện ý nghĩ xúc động muốn xé âu phục của anh xuống.
“Mạch Tiểu Miên!”
Kiều Minh Húc đưa ngón tay ra, búng lên trán cô, dáng vẻ cực kỳ đứng đắn nghiêm túc nói: “Đừng quên, em chỉ là vợ trên hợp đồng của tôi thôi. Em không được có bất kỳ suy nghĩ kỳ lạ nào với tôi đâu. Điều này là trái với quy định của hợp đồng đấy nhé.”
“Không có suy nghĩ gì cả, cũng không muốn, cứ làm như tôi muốn lắm vậy.”
Mặc dù bình thường cô vẫn luôn mở miệng nói mình chỉ là một người vợ trên hợp đồng, nhưng vừa nghe thấy chính anh nói ra, cô lại có cảm giác không thoải mái, nổi giận nói: “Là một thương binh như tôi, cho dù tôi có suy nghĩ kỳ lạ gì đó với anh, cũng không cách nào hành động được đâu, anh đừng quá lo lắng.”
“Em biết võ, có thể bốn lạng đẩy ngàn cân. Mà tôi chỉ là một người tay không trói gà không chặt. Em muốn so sức mạnh với tôi, tôi cũng không có biện pháp nào cả.”
KH thấy dáng vẻ cô dường như đã hoàn toàn quên đi những khổ sở mà Trình Đông Thành mang đến. Vì để điều hòa bầu không khí, làm tâm trạng của cô tốt lên, anh bèn trêu đùa nói.
“Tay trói gà không chặt sao? Kiều Minh Húc, anh là mặt trắng thư sinh đấy à? Đừng khiến người ta chán ghét như thế, nhìn cơ bụng tám múi của anh kìa…”
Mạch Tiểu Miên đưa đầu ngón tay ra, chọt chọt vào bắp thịt ở lồng ngực đang lộ ra dưới bộ âu phục lớn của anh, nói: “Ít nhất cũng có thể nâng được mức tạ 100kg mới có thể luyện thành như vậy.”
“Ôi chao, bị em nhìn thấy mất rồi, còn có để người khác sống nữa không đấy?”
Kiều Minh Húc giả vờ dùng giọng điệu thẹn quá hóa giận, tay xếp thành hình hoa lan, đâm vào bả vai cô…
Bất chợt thấy động tác cùng giọng nói khác thường của anh, Mạch Tiểu Miên lập tức hóa đá…
Cô trợn mắt hốc mồm nhìn Kiều Minh Húc, hỏi: “Anh bị nữ quỷ nhập vào người đấy à?”
“Em mới bị nữ quỷ nhập vào người ấy!”
Kiều Minh Húc vừa rồi vì để chọc cho cô cười, mà cố ý làm ra dáng vẻ kia.
Nhưng kết quả, ngay cả chính anh còn bị bản thân mình làm cho nổi cả da gà, bèn vội vàng khôi phục lại giọng điệu cùng thần thái như cũ.
“Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được mà cười lớn, nói: “Kiều Minh Húc, anh thật đúng là càng ngày càng buồn cười mà. Nhưng mà, tôi thích!”
Nhìn thấy nụ cười của cô, trái tim Kiều Minh Húc cũng nở ra giống như một đóa hoa vậy…
Mạch Tiểu Miên cười cười, đột nhiên lại nghĩ tới Trình Đông Thành.
Tiếng cười hơi ngừng lại…
Trái tim khó lắm mới kiềm nén lại bắt đầu khó chịu…
Nhìn thấy gương mặt cô trong nháy mắt chuyển từ vui vẻ sang buồn bã, trong lòng Kiều Minh Húc cũng trầm xuống theo.
Anh biết cô khổ sở vì chuyện gì, liền ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vỗ bả vai cô một cái, bày tỏ sự an ủi.
Anh cũng không biết người kia có phải Trình Đông Thành mà là Trình Tây Thành hay không.