18 nghìn tệ có thể mua được rất nhiều thứ cho mái ấm tình thương đấy!
Tuy nhiên, để không làm mất Kiều Minh Húc và bản thân mất thể diện, cô chỉ có thể bung tiền ra thôi.
Nhưng tiền của Kiều Minh Húc, cô không muốn một chút nào!
Hoàng Mai không còn cách nào khác là đành phải đi theo cô. Tuy nhiên cô ta đã tự mình mua cho Mạch Tiểu Miên một chiếc túi xách phù hợp với bộ váy của cô, nói rằng đó là quà tặng tình bạn của cô ta, không liên quan gì đến tiền của Kiều Minh Húc cả.
Mạch Tiểu Miên không thể từ chối ý tốt của cô ta nên đành phải nhận lấy. Đợi tương lai có cơ hội nhất định sẽ trả cho cô ấy phần ân tình này.
Vừa mới mua quần áo giày dép xong, Mạch Tiểu Miên lại nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ đơn vị, nói có vụ án khẩn cấp cần cô phải đến giám định.
Mạch Tiểu Miên đành phải nhờ Hoàng Mai vất vả mang đồ về giúp, sau đó vội vã chạy đến hiện trường.
Lúc trở về từ hiện trường giám định đã hơn bốn giờ chiều.
Mạch Tiểu Miên vội vàng trở về căn hộ nhỏ của mình tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi lại gấp gáp chạy về nhà.
Khi về đến nhà, đã là sáu giờ rồi.
Mẹ Mạch vừa nhìn thấy cô đã lo lắng trách mắng: "Sao con lại về muộn thế? Con phải đến nhà họ Kiều làm khách mà để người ta đợi lâu như vậy sẽ gây ấn tượng xấu đấy, biết không?"
"Công việc mà, con còn cách nào khác cơ chứ?"
"Thật là, công việc này đúng là không biết chọn thời điểm, rõ ràng hôm nay thứ bảy, còn muốn gọi người sắp kết hôn như con đi nữa chứ. Mau thay quần áo đi, Kiều Minh Húc nói 6 giờ sẽ đến đây đón con đấy!"
"Vâng."
Mạch Tiểu Miên về phòng thay quần áo, mang giày dép túi xách hôm nay đã mua vào.
"Con gái mẹ thật tuyệt mà! Còn xinh hơn cả Hoa hậu Châu Á người Hồng Kông đó ấy chứ!"
Mẹ Mạch hài lòng nhìn cô thay đổi một cách ngoạn mục với bộ trang phục mới này.
"Đương nhiên là mẹ sinh ra con mà."
"Ừ, nhất định là nhờ mẹ có gen tốt rồi! Gen tốt nên mới có một cô con gái xinh đẹp như con. Để con kết hôn với những gia đình bình thường khác mẹ còn cảm thấy thua thiệt nữa là. May mà có nhà họ Kiều giàu có mới xứng với con được!"
"Mẹ, cảm ơn mẹ đã cho con gen tốt ha!"
"Chỉ là..."
Mẹ Mạch nhìn cô, trong đôi mắt kia chợt đẫm lệ, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Mẹ đã nuôi con khôn lớn như vậy, cha cùng mẹ xem con như bảo bối, bây giờ đột nhiên phải gả cho nhà người khác, còn chưa biết người ta sẽ đối xử với con như thế nào...hu hu... "
Bà vừa nói vừa khóc nấc lên.
Mạch Tiểu Miên biết trong lòng bà chua xót, khóe mắt cũng ươn ướt.
"Mẹ!"
Cô vươn tay ôm vai mẹ, nói: "Không phải mẹ vẫn luôn mong con có thể kết hôn sao? Bây giờ con sắp sửa kết hôn rồi, hơn nữa còn gả đến một gia đình rất tốt, mẹ hẳn là nên vui vẻ mới đúng chứ. Nhà họ Kiều bọn họ đều là những người nhân phẩm, sẽ không làm khó con đâu. Mẹ chỉ cần nhìn cha mẹ Kiều Minh Húc là biết, bọn họ tuyệt đối là người biết nói chuyện phải trái. Còn có ông nội Kiều nữa, con đã cứu ông ấy nên ông ấy cũng không thể lấy oán báo ơn với con được."
"Ừ..."
Mẹ Mạch sợ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho con gái nên cũng vội vàng lau nước mắt, chợt bà nhìn thấy cổ Tiểu Miên trống không, cũng không bất kỳ món trang sức gì trên đó cả nên vội vàng nói: “Tiểu Miên, con đợi một chút, để mẹ lấy sợi dây chuyền ngọc trai của mẹ đeo lên cho con, tránh để cho người ta cảm thấy con bủn xỉn, trên người không có món trang sức nào cả."
"Mẹ, không cần đâu! Sợi dây chuyền ngọc trai kia của mẹ cũng không hợp với con!"
Mạch Tiểu Miên toát cả mồ hôi hột từ chối.