Chuyện này khiến Mạch Tiểu Miên rất vui.
Có Diệp Mai ở đây, cô cảm thấy cuộc sống của mình có thêm màu sắc, vơi bớt cô đơn.
Mãi cho đến đêm trước khi tổ chức hôn lễ, vì muốn diễn thử hành khúc hôn lễ, cô và Kiều Minh Húc gặp nhau ở khách sạn năm sao nơi tổ chức hôn lễ.
Đã hơn mười ngày không gặp anh rồi nhỉ.
Cô phát hiện ra dường như anh gầy đi một chút, ánh mắt ấy nhìn cô, hệt như nhìn một khúc gỗ, không chút gợn sóng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, không biết vì sao, Mạch Tiểu Miên vẫn thấy tổn thương bởi ánh mắt ấy.
Cô cũng chẳng phải người nhiệt tình với người hờ hững với mình.
Anh lạnh lùng với cô, thì cô cũng hờ hững với anh thôi.
Hai người đối diện nhau, ngay cả một cái gật đầu cũng không có, vẻ mặt hờ hững, dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, đi vào hiện trường hôn lễ đã được trang trí xong xuôi từ trước.
Trong lễ đường treo vài tấm poster lớn chụp khi thử đồ cưới, ngược lại trông có cảm giác trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Chỉ có điều, đây đều là hình tượng giả tạo cả.
Đến cả người dẫn chương trình, cũng cảm giác được quan hệ lạnh nhạt giữa hai người họ.
Người dẫn chương trình cố gắng đùa giỡn, muốn làm dịu đi bầu không khí lạnh nhạt giữa hai người, nhưng không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến bản thân anh ta thấy lúng túng, đành phải nói thẳng cho họ về các phân đoạn trong buổi lễ, chỉ cho họ biết lúc nào phải làm cái gì.
“Nói xong chưa!”
Kiều Minh Húc nhấc tay nhìn đồng hồ, có chút không nhịn được hỏi.
“À, xong rồi, tới lúc đó anh Kiều cứ làm theo chỉ dẫn của tôi là được, những việc phải làm không nhiều, thế nhưng có một đoạn, có một đoạn, không biết hai người có thể làm hay không.”
Người dẫn chương trình có hơi khó xử.
“Nói đi!”
“Thường thì, cô dâu chú rể sau khi trao nhẫn, sẽ tới màn hôn môi thắm thiết…”
Người dẫn chương trình còn chưa nói xong, Kiều Minh Húc đã nhíu mày cắt ngang: “Phần này có thể cắt bỏ!”
“Anh Kiều này, không hôn cũng được, nhưng ít nhất cũng phải ôm cô dâu, thể hiện hai người từ nay sẽ yêu thương, hạnh phúc bên nhau!”
Người dẫn chương trình có chút làm khó.
Anh ta cũng nhìn ra đôi vợ chồng trước mắt đây, chẳng bằng mặt cũng không bằng lòng, hoàn toàn không phải là kết hôn vì tình yêu.
Tất nhiên, anh ta cũng từng gặp các cặp cô dâu chú rể bằng mặt không bằng lòng, nhưng người ta ít nhất còn giả vờ ngoài mặt một tí.
Mà cái anh Kiều Minh Húc này, đến giả vờ cũng không muốn làm.
“Được!”
Để tránh gây phiền phức, Kiều Minh Húc đồng ý ôm, ánh mắt khi ngẩng đầu nhìn Mạch Tiểu Miên vẫn tràn đầy chán ghét.
Sau khi Mạch Tiểu Miên làm pháp y, từng thấy rất nhiều ánh mắt chán ghét, cô đều không thấy có vấn đề gì, cười trừ cho qua, nhưng cái nhìn của Kiều Minh Húc lại khiến trái tim cô như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua vậy.
Cô tự dưng hối hận về thoả thuận hôn nhân ba năm của mình với anh.
Chẳng nhẽ trong ba năm này, cô đều phải đối mặt với ánh mắt như này mà sống sao? Chỉ vì cô lỡ làm vỡ một quả cầu thuỷ tinh của anh ta sao?
Kiều Minh Húc thấy người dẫn chương trình không còn yêu cầu gì, chỉ lạnh lùng nói với Mạch Tiểu Miên: “Tôi đi đây, tuỳ cô!”
Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.
Ánh mắt của MC nhìn Mai Tiểu Mạch hơi phức tạp, phức tạp tới nỗi cô cảm thấy mình như một kẻ đáng thương trên đời này, như thể bị cả thế giới bỏ rơi.
Cô cười gượng gạo, rồi cũng tạm biệt rời khỏi đó.
Đi tới cửa khách sạn, cô cũng không tới bến xe buýt chờ, mà tản bộ lung tung trên phố.
Hiện tại mới có bốn giờ chiều, dù là đã đầu thu, ánh mặt trời ở miền Nam vẫn còn nóng rát.
Nhưng, cô cũng không định phơi mình.
Cô chỉ muốn đi tiếp dưới ánh nắng này, để nó có thể xua đi mây mù trên người, xua đi buồn bã, tủi thân trong lòng cô.