“Vâng vâng vâng, vẫn là bản hạn chế đặc biệt dành tặng Mạch Tiểu Miên. Phiên bản độc nhất này chỉ dành cho một khách hàng mà thôi.”
Kiều Mai Kim cười đầy mập mờ nói.
Kiều Minh Húc không lên tiếng.
Mạch Tiểu Miên ngượng ngùng cầm lọ nước hoa, trên mặt nở một nụ cười phát ra từ trong nội tâm, thẳng tới đáy mắt.
Thấy nụ cười này của cô, trái tim Kiều Minh Húc cũng rung động theo. Đột nhiên muốn mang cả thế giới này cho cô, để cô lúc nào cũng có thể cười.
Kiều Thanh đi tới, cười nói với Mạch Tiểu Miên: “Tiểu Húc rất có thiên phú trong phương diện pha chế nước hoa, chỉ cần dạy một lần là hiểu. Hơn nữa còn rất chăm chỉ, Tiểu Miên à, sau này cháu không cần phải lo lắng về vấn đề tinh dầu nước hoa nữa đâu.
“Cảm ơn ông nội, cảm ơn Minh Húc.”
“Ha ha, không cần cảm ơn, các cháu vui vẻ là được rồi.”
Kiều Thanh hài lòng nhìn đôi trai gái trẻ tuổi trước mặc.
Mặc dù vị trí giữa bọn họ còn có khoảng cách nhất định, nhưng mà, người ngoài nhìn vào có thể thấy, vô hình trung giữa hai người bọn họ đã có một loại tình cảm đặc biệt đang len lỏi.
“Tiểu Húc, ngày một là đại thọ bảy mươi tuổi của ông. Cháu cũng biết, từ trước đến nay ông nội luôn không thích bày biện huyên náo. Ông chỉ muốn vào ngày sinh nhật này có thể cùng người nhà ăn một bữa cơm. Tuy nhiên, năm nay, ông nội có một yêu cầu.”
Kiều Thanh nhìn Kiều Minh Húc cùng Tiểu Miên nói.
“Vâng, ông nội cứ nói đi ạ.”
“Ông muốn con cùng Tiểu Miên làm một bữa cơm. Thức ăn phải là con và Tiểu Miên cùng nhau đi siêu thị mua về, sau đó cùng nhau làm.
Kiều Thanh vô cùng nghiêm túc nói.
“Vâng?”
Kiều Minh Húc không nghĩ tới ông nội lại nói ra yêu cầu này, có hơi kinh ngạc.
“Tiểu Miên, con sẵn lòng làm thức ăn cho ông nội chứ?”
Kiều Thanh nhìn về phía Mạch Tiểu Miên cũng đang kinh ngạc, nói: “Ông già này thật sự muốn ăn một bữa cơm do cháu dâu làm, chứ cũng không có yêu cầu gì nhiều.”
“Ông nội, chỉ cần ông không tài nấu nướng kém cỏi của con, cho dù là mỗi ngày đều là cho ông ăn cũng không thành vấn đề gì ạ.”1
Mạch Tiểu Miên vội vàng nói.
Mặc dù cô không hề tinh thông nấu nướng, nhưng bởi vì thỉnh thoảng cũng phụ mẹ nên vẫn có thể làm được vào món ăn.
Đương nhiên, nếu phải bày ra một bữa tiệc lớn thì cô không thể làm nổi. Ngày mai phải về nhà học hỏi mẹ mới được, tạm thời ôm chân Phật.
“Được, ông nội, Tiểu Miên không thành vấn đề thì con cũng không có vấn đề gì cả.”
Kiều Minh Húc nhìn thấy Tiểu Miên đồng ý, lập tức gật đầu nói.
“Được, ha ha, vậy ông đây liền mong đợi cháu trai cùng cháu dâu làm một bữa tiệc mừng thọ cho mình vậy.”
Kiều Thanh cười to nói.
Từ nhà họ Kiều đi ra, Mạch Tiểu Miên ngồi trên xe có hơi lo lắng hỏi Kiều Minh Húc, nói: “Anh biết làm thức ăn sao?”
“Món Trung thì không biết, chỉ biết làm món Tây. Lúc trước đi du học Mỹ tôi thường tự mình nấu ăn.”
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Em biết làm thức ăn sao?”
“Nói thật thì tôi cũng không biết làm. Bình thường ở trong nhà đều là mẹ nấu ăn. Cuộc sống của tôi là kiếp cơm dâng tận miệng. Tuy nhiên làm vài món đơn giản không phức tạp thì vẫn có thể. Để ngày mai tôi đến nhà mẹ học hỏi một chút mới được.”
“Không cần, ngày mốt tôi sẽ làm món Tây. Em phụ trách hỗ trợ là được. Món Tây tôi làm cũng không tệ lắm đây.
Kiều Minh Húc đáp: “Tuy nhiên, mấu chốt là những việc như cắt thịt rửa rau thì em phải phụ trách.”
“Chuyện này không thành vấn đề, cắt thịt là chuyện tôi thành thạo nhất.”
“Em sẽ khâu mang dao giải phẫu thi thể tới để cắt thịt heo thịt bò đấy chứ.”
Kiều Minh Húc đổ mồ hôi hỏi.
“Ồ, nghe lời này của anh có vẻ ghét bỏ nhỉ. Không sai, tôi giải phẫu rất tốt, có thể nói là tương đối hoàn mỹ nữa cơ. Vì vậy, cắt thịt là chuyện nhỏ. Tôi sẽ cực kỳ tỉ mỉ giúp anh tách thịt và xương ra, hơn nữa còn rọc theo từng thớ vân. Có thể chỉnh tề như cắt đậu hũ vậy.
Mạch Tiểu Miên cười nói: “Bình thường nếu mẹ tôi gặp phải một miếng thịt nào đó khó xử lý, thường sẽ gọi tôi đi làm. Kỹ thuật dùng dao của tôi có thể xem như đỉnh nhất đấy.”
Nghe cô nói như vậy, sống lưng của Kiều Minh Húc chợt có cảm giác rét run.