"Hóa ra là dáng vẻ như này."
Mạch Tiểu Miên thật sự rất hối hận vì sao mình lại biết muộn như thế. Ngày nào Kiều Minh Húc cũng đi sớm về muộn không phải là ở cùng với Lâm Ngọc mà là vì công việc.
Còn bản thân cô thì lúc nào cũng nghi ngờ lung tung.
Thật sự giống như lời dì Trương nói. Cô đúng là một người vợ cực đoan không đủ tư cách.
"Tiểu Miên, buổi tối hôm trước cháu gọi điện cho ông đưa ra đề nghị ly hôn hẳn là không phải vì cháu cãi nhau với Sở Thiên rồi tức giận nhất thời đấy chứ?"
Kiều Thanh hỏi thử.
Ông muốn thăm dò thử xem Mạch Tiểu Miên có biết Lâm Ngọc mang thai không.
Nếu cô không biết thì ông cũng sẽ không nói cho cô, để cô đỡ phải suy nghĩ lung tung.
"Ông nội, cháu xin lỗi."
Mạch Tiểu Miên áy náy nói.
"Tiểu Miên, mạng của ông là do cháu cứu về. Trừ việc là ân nhân cứu mạng thì cháu còn là cháu dâu của ông nữa. Ông đối với cháu cũng giống với Mai Kim vậy, từ trước tới giờ ông chưa bao giờ đối xử với cháu như người ngoài. Nếu cháu có tâm sự gì hay có mâu thuẫn gì với Tiểu Húc thì nhớ nói với ông nội. Ông nội sẽ giúp cháu đòi lại công bằng.
"Cảm ơn ông nội."
Mạch Tiểu Miên vẫn luôn biết rằng người nhà họ Kiều đối xử với cô vô cùng tốt.
Người ta thường nói gả vào gia đình giàu có sâu như biển, rất khó xử lý các mối quan hệ khác nhau trong gia đình.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng phải buồn phiền vì chuyện này.
Mọi người trong nhà không hề đối xử với cô như người ngoài mà trái lại luôn lo lắng bảo vệ cô.
"Tiểu Miên, có phải con vẫn còn để ý mối quan hệ giữa Tiểu Húc và cái cô Lâm Ngọc kia không?"
"Chuyện này..."
"Chuyện này..."
Mạch Tiểu Miên không biết nên nói như thế nào mới phải.
Cô cũng không biết Kiều Thanh đã biết chuyện Lâm Ngọc mang thai, thế nên cô cũng không muốn coi chuyện này như chuyện cười mà kể cho ông, tránh việc Kiều Minh Húc trách cô gây xích mích.
"Mấy ngày nay Lâm Ngọc cũng gọi cho con rồi nhỉ."
Dù sao thì Kiều Thanh vẫn là một con cáo già có loại người nào mà chưa từng gặp chứ. Khi nghe thấy giọng nói lưỡng lự của cô, ông cũng đoán được ngay rằng hẳn là cô đã biết chuyện Lâm Ngọc mang thai rồi.
Lâm Ngọc đã gọi điện cho ông thì chắc chắn cũng sẽ gọi cho Tiểu Miên, khiến lòng cô không thoải mái, muốn phá hư quan hệ tình cảm của vợ chồng bọn họ.
"Vâng."
Mạch Tiểu Miên lờ mờ cảm giác được hình như Kiều Thanh đã biết chuyện gì rồi.
"Cô ta nói cô ta mang thai."
Kiều Thanh nhướng mày.
Dù đã có dự cảm từ trước nhưng Mạch Tiểu Miên vẫn rất ngạc nhiên khi ông cũng biết tin tức này.
Chẳng lẽ...
Cô lại bắt đầu nghi ngờ vô căn cứ, thế là cũng làm bộ như không thèm để ý mà thản nhiên nói: "Vâng, cô ta đã như vậy rồi thì cháu nghĩ cháu cũng có thể ly hôn với Minh Húc, không thể để cô ta và đứa nhỏ bị uất ức được."
"Tuyệt đối không được!"
Kiều Thanh vô cùng nghiêm túc nói: "Cho dù cô ta có đứa nhỏ thì cũng không thể để cô ta đến với Tiểu Húc được."
"Ông nội, như vậy rất không công bằng với đứa nhỏ kia."
"Ông biết là không công bằng, thế nhưng nhà họ Kiều sẽ chỉ nhận đứa nhỏ mà con sinh ra chứ không phải cô ta sinh. Hôm qua ông và Tiểu Húc đã nhất trí với nhau sẽ bồi thường cho cô ta một chút để cô ta phá đứa nhỏ đi rồi."
"A!"
Nghe thấy tin này, Mạch Tiểu Miên vô cùng khiếp sợ.
Có như nào cô cũng không ngờ rằng thế mà bọn họ lại muốn xóa sạch đứa nhỏ: "Minh Húc cũng nghĩ như vậy sao ạ? Hay là ông nội đe dọa anh ấy?"
"Trừ đe dọa nó phải cưới cháu ra thì ông không còn can thiệp vào việc của nó nữa. Nó cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cho rằng không cần đứa nhỏ kia."
"Vì sao chứ?"
"Chẳng phải là vì cháu sao? Cô bé ngốc này."
Kiều Thanh trách mắng: "Sao cháu lại không hiểu được tình yêu một lòng một dạ của Tiểu Húc dành cho cháu chứ?"
"Nhưng mà cháu cảm thấy hẳn là anh ấy yêu Lâm Ngọc hơn mới đúng. Bọn họ đã mến nhau mười năm rồi, cưới cháu chẳng qua là anh ấy bất đắc dĩ phải làm mà thôi. Ông nội, nếu Lâm Ngọc đã có đứa nhỏ thì cháu cảm thấy cần phải để bọn họ đến với nhau mới phải."