Trương Hòa vừa nhìn thấy cô đã vội vàng mừng rỡ xách rương dụng cụ chạy tới, nói: “Pháp y Mạch, cuối cùng chị cũng tới rồi.”
Nói xong, cậu ta liền đem đồng phục làm việc cần phải mặc đưa cho Mạch Tiểu Miên.
Bởi vì thời gian gấp rút, Mạch Tiểu Miên cũng không tốn công đến phòng thay quần áo làm gì, mà cô vừa đi vừa mặc vào.
Phùng Quang Hiển nhìn thấy đồng phục làm việc màu trắng của Mạch Tiểu Miên, trong nháy mắt cảm giác cô như biến thành một người khác vậy: Tỉnh táo, lưu loát, kiên định.
Hóa ra, đây mới là dáng vẻ chân thực nhất khi cô làm việc.
Nếu như không phải bị cảnh sát ngăn lại, anh cũng muốn đi vào theo, xem thử quá trình cô giám định thế nào.
Mạch Tiểu Miên tiến vào phòng làm việc xảy ra vụ án.
Lần này người dẫn đội phụ trách vụ án là Lâm Khoa, đội trưởng Trần cũng không tới.
Anh ta nhìn thấy Mạch Tiểu Miên, hai mắt hơi sáng lên, sau đó tiến đến chào hỏi cô: “Pháp y Mạch, vất vả cho cô rồi!”
“Không sao.”
Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt trả lời, sau đó đưa mắt nhìn vào bên trong.
Nằm trước bàn làm việc chất đầy hồ sơ sổ sách, có một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, hai mắt hơi mở, mặt mũi đầy tàn nhang, trông có vài phần mệt mỏi.
“Người chết tên là Trần Minh, 28 tuổi, là nhân viên thiết kế của tập đoàn Lâm Thị. Sáng nay phát hiện bị chết ở chỗ này.”
Lâm Khoa giải thích nói với cô.
“Được, cảm ơn.”
Mạch Tiểu Miên mang bao tay vào, kéo dải ngăn cách ra, tiến vào hiện trường, bắt đầu cẩn thận giám định hoàn cảnh cùng các đồ vật xung quanh.
Trương Hòa ở bên cạnh ghi chép.
Ở trước mặt Kiều Minh Húc, cô giống như một đứa trẻ hấp tấp, luôn lỗ mãn vụng về.
Nhưng một khi bước vào trạng thái làm việc, cô như biến thành một người khác, cẩn thận kỹ tính. Bất kỳ dấu vết nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt giám định hoàn mỹ của cô.
Lúc tới kiểm tra thi thể, đầu tiên cô xem xét đôi đồng tử, báo thời gian tử vong. Sau đó lại kiểm tra thân thể của người chết, phát hiện không hề có bất kỳ vết thương trí mạng nào cả.
Cô nhờ Trương Hòa giúp đặt thi thể ngang lại trên băng ca. Trải qua bước giám định ban đầu, phát hiện người chết hẳn là lao lực quá sức nên mệt mỏi mà chết.
Còn về phần kết luận cụ thể, phải giải phẫu mới được.
Tuy nhiên, nơi này lại là phòng làm việc, là nơi công cộng. Hơn nữa người kia vừa chết cũng chỉ mới hai giờ đồng hồ, không cần phải giải phẫu tại hiện trường. Cần đưa thi thể về phòng đông lạnh để giám định.
Trải qua quá trình phân tích giải phẫu, khi còn sống người chết cũng không có bệnh tim cấp tính gì cả, cũng không có bất kỳ triệu chứng trúng độc nào.
“Pháp y Mạch, người vừa chết không mắc bệnh tim, cũng không có tổn thương nào từ bên ngoài cả. Vậy tại sao lại chết cơ chứ?”
Trương Hòa ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Quá lao lực mà chết!”
Mạch Tiểu Miên giải thích: “Khi một người bị áp lực vượt quá giới hạn về sinh lý và cả tinh thần của mình, sẽ đột nhiên sinh ra một loại tuyệt vọng. Loại tuyệt vọng này giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp khiến cho tim của anh ta ngưng đập đột ngột, sau đó lập tức tử vong. Từ một góc độ nào đó mà nói, đây là tuyệt vọng về tinh thần, để cho thân thể một tín hiệu tuyệt vọng, rồi từ đó sẽ chết trong nháy mắt.”
“Tuyệt vọng tinh thần nghiêm trọng như vậy sao?”
“Ừ, thật ra thì bình thường cơ thể người sẽ xuất hiện các loại bệnh vặt, nguyên nhân lớn nhất là do tinh thần muốn né tránh những loại bệnh kia, từ đó truyền đến tín hiệu cho thân thể, làm xuất hiện triệu chứng bệnh. ”
“Pháp y Mạch, luận điệu này của chị có phải là quá duy tâm rồi không?”
Trương Hòa nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ là vậy, nhưng mà, loại án mạng chết do lao lực vì mệt mỏi này không phải là trường hợp đầu tiên mà tôi từng xử lý qua. Trước đó đã từng xử lý ba vụ án tương tự. Hơn nữa, trong nhật ký pháp y của Trang Hồng Linh cũng đã vài lần đề cập đến án lệ này.”