“Ha ha, con gái là loại sinh vật tháng nào cũng đổ máu bảy ngày mà còn không chết, anh cảm thấy chút máu này có thể làm em chết sao? Chẳng lẽ hồi trước lần đầu tiên của Lâm Ngọc với anh không chảy máu à?”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được mà hỏi.
Đáng lẽ, ở loại tình cảnh này, cô không nên nói đến Lâm Ngọc.
Nhưng mà, có lẽ là tâm lý nào đó giật dây, cô cũng bèn buột miệng thốt ra.
Ánh mắt Kiều Minh Húc hơi trầm: “Lần trước anh bị cô ta hạ thuốc ngất đi rồi, còn về chuyện lần đầu tiên với cô ta như thế nào, thật sự thì anh cũng không rõ lắm.”
“Giữa các anh cũng chỉ có một lần đó?”
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi: “Trước khi quen em, đều không hề ở cùng nhau à?”
“Anh với cô ta ngay cả hôn cũng còn chưa từng thử bao giờ.”
Kiều Minh Húc biết cô gái nhỏ trước mắt này vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với Lâm Ngọc, cho nên cũng thẳng thắn nói với cô: “Hành động thân mật nhất với cô ta, cũng chỉ giới hạn trong ôm một cái, nắm tay, hôn trán.”
“Thật không?”
Mạch Tiểu Miên dùng ánh mắt cực kỳ hoài nghi nhìn anh.
Đúng không thể tin nổi, một đôi nam nữ thành niên yêu nhau mười năm, mà vẫn giữ được mối quan hệ thuần khiết như vậy.
Lời nói dối này cũng hơi lớn đấy chứ.
“Ừ. Anh thề.”
Kiều Minh Húc rất nghiêm túc nhìn cô nói: “Nếu có lời nào là giả, em có thể phạt anh.”
“Vậy anh đã từng ngủ cùng một chiếc giường với cô ta chưa?”
“Đã từng. Nhưng mà, cũng chỉ là mỗi người một cái chăn.”
“Cô ta trông xinh đẹp động lòng người như vậy, dáng người lại đẹp, chẳng lẽ anh lại chưa từng có dục vọng sao? Hai người các anh vốn dĩ chính là quan hệ nam nữ, cũng không cần phải dè chừng cái gì mà.”
“Đối với cô ta, anh quả thật không có bao nhiêu dục vọng. Anh nhìn thấy miệng em, là cảm thấy khát nước, muốn hôn em. Nhưng mà, thấy miệng cô ta, anh sẽ nghĩ đến nước bọt của cô ta có lẽ là bẩn lắm.
Anh với cô ta vẫn luôn là dùng đũa chung ăn cơm. Về phần dục vọng, có đôi lúc sẽ hơi động một chút, nhưng mà không lớn, cảm thấy tự giải quyết vẫn tốt hơn. Hơn nữa, nhà họ Kiều bọn anh răn dạy theo kiểu khá truyền thống bảo thủ, cấm xảy ra hành vi đi quá giới hạn trước khi kết hôn, ông nội nói, đó là một loại hành vi cực đoan thiếu trách nhiệm đối với chính mình và người khác. Bản thân anh cũng cho rằng như vậy.”
Kiều Minh Húc cố gắng giải thích.
Nghe xong những lời này của anh, Mạch Tiểu Miên quả thật cảm thấy cả người đều thoải mái hơn.
Cô không nhịn được mà vươn tay, kéo anh xuống, ôm cổ anh, hôn lên trên mặt anh mấy cái thật mạnh.
Động tác này của cô, làm cho dục vọng vừa rồi bởi vì thỏa mãn mà giảm xuống kia của Kiều Minh Húc lại bắt đầu trở nên xúc động…
Hai người lại thể xác và tinh thần giao hòa gắn kết lại với nhau lần nữa, tuy hai mà một, cùng nhau lên đỉnh…
*
Nặng nề ngủ một giấc rồi tỉnh lại.
Mạch Tiểu Miên thích ý mà duỗi eo lười mấy cái, lại cảm thấy toàn thân eo đau lưng đau, thật giống như xương cốt bị gãy đi vậy, nhức nhối.
Nhưng mà, lại có loại cảm giác sung sướng như thể lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, tâm trạng cũng rất sung sướng.
Cô mở mắt, nghiêng mặt qua nhìn bên cạnh.
Kiều Minh Húc vẫn không ở bên cạnh.
Có vài phần mất mát.
Nếu mỗi ngày mở mắt ta, có thể thấy anh ở bên, hẳn là cảm giác ấy sẽ tốt lắm.
Chỉ tiếc là anh quá bận.
Cô lười biếng mà nằm ở trên giường một lát, cầm lấy điện thoại xem thời gian, lại thấy có mấy tin nhắn của Kiều Minh Húc:
“Bà xã, anh đi làm đây.”
“Bà xã, xe anh rời khỏi thành phố A, đột nhiên rất nhớ em.”
“Bà xã, em đã dậy chưa? Dậy rồi thì hôn anh nhé!”
Nhìn ba tin nhắn này, trong lòng Mạch Tiểu Miên có chút nhộn nhạo, gương mặt ửng đỏ, đưa tay ấn phím, trả lời tin nhắn:
“Ông xã, em dậy rồi, hôn nè.”
Hai chữ hôn nè này, cô đã phải do dự mất một lát mới gửi đi.
Nữ thanh niên đã lớn tuổi có dáng vẻ nghiêm túc rụt rè giống như cô, dòng chữ hôn nè sặc mùi gái teen này, gõ ra được đúng là thật sự có mấy phần ngại ngùng.