Trông mẹ Trình già nua, tiều tụy đi nhiều so với hôm đó, khiến cho người khác có cảm giác như đèn cạn dầu mà đau lòng thương xót.
“Dì.”
Mạch Tiểu Miên khẽ gọi một tiếng.
“Tiểu Miên, cảm ơn con chịu đến đây.”. Truyện Ngược
Mẹ Trình giơ tay ra nắm lấy tay cô, kéo cô vào nhà.
Tay của mẹ Trình rất ẩm ướt khiến cho Mạch Tiểu Miên thấy không thoải mái nên vội vàng buông ra, sau đó theo bà ấy đi vào phòng khách.
Phòng khách nghi ngút khói, trên chiếc bàn Bát Tiên ở giữa có bày đồ cúng, trên tường treo hai bức ảnh trắng đen.
Hai người trong bức ảnh trông rất giống nhau nhưng khí chất lại không giống, có thể đoán là hai người.
Ánh mắt của Mạch Tiểu Miên dừng lại trên một bức ảnh trong số đó.
Trình Đông Thành trong bức ảnh này vẫn như trong trí nhớ của cô, dáng vẻ đẹp trai tỏa nắng của thiếu niên, ánh mắt có thần, khóe miệng nở nụ cười.
Người từng nghĩ có thể cùng mình già đi mà bây giờ lại xa cách nhau hai thế giới.
Mắt Mạch Tiểu Miên ươn ướt, nhận cây nhang từ mẹ Trình, thắp nhang cho anh ta và thấp giọng nói: “Đông Thành, an nghỉ nhé!”
Mẹ Trình bên cạnh bắt đầu khóc.
Mạch Tiểu Miên giơ tay vỗ lên vai bà ấy nhưng lại không biết nói lời gì để an ủi.
Bọn họ là cha mẹ, những gì họ gặp phải có thể dùng thảm cảnh nhân gian để hình dung, những lời an ủi có hay đến đâu cũng không có ích gì, chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi.
“Tiểu Miên, con đi theo dì.”
Mẹ Trình lau nước mắt và nói với cô.
Mạch Tiểu Miên đi theo bà ấy lên lầu, đi vào một căn phòng.
Màu chủ đạo của căn phòng là xanh da trời.
Đây là màu Trình Đông Thành thích nhất.
Trên tường treo vài bức ảnh lớn.
Người trong ảnh đều là cô, hoặc là những bức ảnh của anh ta và cô chụp chung vào cấp ba.
Còn một bức gần đây của cô, từ góc chụp thì có thể thấy, có lẽ là chụp trộm.
“Tiểu Miên, nhìn mấy bức ảnh này thì con biết, Đông Thành yêu con đến nhường nào. Nó vẫn luôn trách móc tụi dì, nói tụi dì hại nó không còn tư cách để yêu con, không thể ở bên con.”
Mẹ Trình nghẹn ngào nói.
Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy nghẹn ngào.
Hôm nay khi cô đi làm thì được biết, khi đó Đông Thành không phải đi Mỹ mà là thay Trình Tây Thành vào tù.
Đương nhiên, về việc tại sao anh ta lại muốn giết Dương Xuân Hoa thì cô không hề biết.
Nếu như Trình Đông Thành không thay Trình Tây Thành, chắc chắn cô sẽ không do dự mà ở bên cạnh anh ta, kết hôn với anh ta, có lẽ bây giờ con cũng đã được mấy tuổi rồi.
Nhưng, thế giới này không có nếu như.
Bi kịch không nên xảy ra đã xảy ra rồi.
Mẹ Trình kéo ngăn kéo ra để Mạch Tiểu Miên nhìn.
Trong đó toàn là đồ của Mạch Tiểu Miên, thư cô viết cho anh ta, thiệp chúc mừng và các món quà nhỏ, thậm chí còn có chiếc kẹp tóc bị hư của cô, cũng đều nằm ngay ngắn trong đó hết.
Cô cầm quyển album trong đó lên mở ra, trang đầu tiên viết: Khoảnh khắc hạnh phúc của tôi và Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhìn dòng chữ này, nước mắt dâng trào, lật ra xem.
Bên trong toàn là ảnh của cô và anh ta, bên cạnh còn có chữ.
Bên cạnh tấm ảnh chụp hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô có dòng chữ: Tiểu Miên yêu quý nhất của tôi, năm nay đã mười tám tuổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp như viên ngọc quý rực rỡ trong lòng tôi. Vui mừng nhất là hôm nay hôn lên má cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô ấy, tôi rất muốn hôn tiếp lên môi cô ấy, hôn lên mỗi một tấc trên người cô ấy, nhưng vì bảo vệ cô ấy, những hành động bốc đồng này của tôi chỉ có thể thực hiện vào vài năm nữa thôi, lúc đó mới là hạnh phúc thật sự.