Quả nhiên, sắc mặt Kiều Minh Húc hơi sa sầm: “Em còn qua lại với Kiệt Đức à?”
“Minh Húc, anh ghen sao?”
Lâm Ngọc chớp mắt, cố ý bày ra điệu bộ vô tội, nũng nịu hỏi.
“Con người Kiệt Đức không đứng đắn, em cũng biết anh ta đã có bốn người vợ rồi.”
Kiều Minh Húc nghiêm túc nhìn cô ta, nói: “Rõ ràng em biết anh ta có ý đồ không đứng đắn với em mà em còn để anh ta đến gần em, anh thật sự rất lo lắng. Lâm Ngọc, em là một cô gái ngây thơ, không biết những tên cao thủ tình trường đó sẽ dùng thủ đoạn gì để có được con mồi mà họ muốn.”1
“Minh Húc, anh đang lo lắng cho em sao?”
“Ừ.”
“Được rồi, vậy em không gặp anh ấy nữa, em chỉ muốn gặp anh, chỉ yêu mình anh thôi.”
Lâm Ngọc tựa đầu lên bả vai anh, khẽ nói: “Em thật sự hi vọng anh có thể không từ thủ đoạn để bắt lấy em, chứ không phải chuyện gì cũng nghĩ cho em mà không chạm vào em. Minh Húc, chúng ta đã là người trưởng thành rồi, có một vài ràng buộc thực sự không cần thiết nữa.”
Ý của cô ta rất rõ ràng.
Nhưng Kiều Minh Húc ngây thơ của chúng ta cũng hiểu ý của cô ta, sau đó ngạc nhiên nói: “Lâm Ngọc, sao em có thể có suy nghĩ này được? Trước khi chúng ta thật sự kết hôn, anh sẽ tuân thủ nguyên tắc, để em thuần khiết kết hôn với anh.”
Nghe thấy câu này, Lâm Ngọc trợn lớn mắt, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô ta thật sự rất ghét phải rạch ròi với anh, cô ta muốn hòa làm một với anh.
Chỉ là…
Là một người phụ nữ, cô ta đã nói thẳng đến mức này rồi mà anh vẫn từ chối, cô ta cũng không thể mặt dày nói tiếp được, chỉ đành rụt rè lên tiếng: “Được rồi, em biết anh muốn tốt cho em.”
Hai người đi vào phòng khách.
Lâm Xảo Lâm vừa thấy anh là lập tức tươi cười đón: “Minh Húc đến rồi à? Chào cháu chào cháu.”
“Chào chú Lâm, cô Lâm.”
Kiều Minh Húc lịch sự chào ông bà Lâm.
“Ừ ừ ừ, mau ngồi đây đi.”
Lâm Xảo Lâm bảo Kiều Minh Húc ngồi xuống.
Kiều Minh Húc ngồi xuống, tất nhiên anh không quên mục đích hôm nay mình đến đây, chỉ là anh vừa định lên tiếng thì Lâm Xảo Lâm đã rót pha một tách trà cho anh, cười nói: “Uống trà trước đi, đây là lá trà từ cây mẹ Đại Hồng Bao ở núi Vũ Di đấy, chú nhờ nhiều quan hệ lắm mới mua được, cũng không biết có phải hàng thật hay không. Cháu am hiểu về trà, cháu nếm giúp chú xem.”
Kiều Minh Húc có sở thích uống trà, nghe nói trà này là Đại Hồng Bao của núi Vũ Di, được mệnh danh là vua của các loại trà nên cũng không kiềm được mà nâng tách, cẩn thận nhấp một ngụm.
Có lẽ đúng là trà Đại Hồng Bao của núi Vũ Di, nhưng thoảng trong đó có một vị kỳ lạ.
Vị này khiến anh không phân biệt rõ nên uống thêm mấy ngụm rồi đặt tách xuống nói: “Chắc chắn lá trà này là từ cây mẹ Đại Hồng Bao của núi Vũ Di, chỏ có điều loáng thoáng có vị gì đó không bình thường. Có thể là do khâu bảo quản có vấn đề, nhưng không ảnh hưởng đến hương trà vốn có của nó, là trà ngon.”
“Ha ha, Minh Húc đúng là giỏi, quả nhiên là cao thủ trà đạo.”
Lâm Xảo Lâm thấy anh uống mấy ngụm, đáy mắt vụt qua ý cười.
“Chú Lâm quá khen rồi, cháu chỉ là nghiệp dư thích trà đạo mà thôi, không đến mức là cao thủ. À phải rồi, chú Lâm, cháu có chuyện muốn hỏi chú.”
Kiều Minh Húc nhìn Lâm Xảo Lâm rồi nói.
“Minh Húc, khoan hẵng nói chuyện, chú có thứ này muốn cho cháu xem, cháu đi theo chú.”
Lâm Ngọc nũng nịu kéo anh rồi nói: “Đợi xem xong rồi nói chuyện với cha em sau, giờ không vội.”
“Ngọc Ngọc, đợi anh nói chuyện với chú xong rồi xem, được không?”
Kiều Minh Húc hơi mất kiên nhẫn.