Lúc này, điện thoại di động của Mạch Tiểu Miên chợt vang lên tiếng chuông bài “Bầu trời ngày đó”, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
Cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực anh, lấy điện thoại di động ra.
Là điện thoại của Diệp Mai gọi tới, cô vội vàng nghe máy.
“Tiểu Miên.”
Giọng nói của Diệp Mai có chút dồn dập, cô ấy nói: “Hình như tớ nhìn thấy Trình Đông Thành!”
“Thấy ở đâu cơ?”
Trái tim Mạch Tiểu Miên cũng khẩn trương theo.
“Ở đường Cửa Đông! Tuy nhiên cũng không khác tình huống lần trước của cậu lắm. Tớ ở trên xe buýt, chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi đã không thấy anh ta nữa rồi. Cụ thể tớ cũng không nhìn thấy quá rõ. Tuy nhiên không nghi ngờ chút nào là dáng dấp của anh ta rất giống Trình Đông Thành.”
“Có phải vẫn là đầu tóc húi cua không?”
“Đúng vậy.”
“Chiều cao thoạt nhìn cũng không thay đổi nhiều so với trước kia?”
“Ừ, chỉ là so với lúc trước thì vạm vỡ thành thục hơn một chút. Đúng rồi, anh ta có anh em gì không?”
“Anh ấy là con một.”
“Hay là có anh em họ gì đó dáng dấp trông tương tự không?”
“Theo tớ biết thì cũng không có.”
“Vậy thì quá kỳ lạ, chẳng lẽ trên đời này thật sự đúng là có người trông giống hệt anh ấy sao?”
“Có lẽ là như thế. Thi thể của anh ấy tớ đã tận mắt nhìn thấy. Theo lý thuyết thì không thể nào sống lại được.”
Mạch Tiểu Miên nhớ tới thi thể máu me bê bết bị nổ tung của Trình Đông Thành kia, dạ dày lập tức co rút mãnh liệt.
Thân thể bị nổ không nhận diện được, nhưng mà, mặt mũi anh ấy vẫn không ảnh hưởng nhiều. Vì vậy, cô biết rõ, người chết kia chắc chắn là Trình Đông Thành.
“Ôi chao!”
Diệp Mai thở dài, sau đó đổi đề tài, nói: “Hôm nay cậu dọn nhà đúng không, có cần tớ giúp gì không?”
“Kéo vali vào là ở thôi, lượng công việc không lớn. Bây giờ cậu bận rộn như vậy, tớ cũng không thể để cậu hỗ trợ được. Buổi tối nếu được thì tới thăm nhà mới của tớ cùng mẹ tớ, sau đó chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm.”
“Được! Chờ tớ.”
Diệp Mai vừa định cúp điện thoại, lại hỏi thêm: “Buổi tối ông chồng nhà cậu có cùng chúng ta ăn cơm không?”
“Để tớ hỏi một chút.”
Mạch Tiểu Miên xoay mặt nhìn về phía Kiều Minh Húc, lại phát hiện ánh mắt của anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, cô bèn hơi né tránh ánh mắt anh, hỏi: “Tối nay Diệp Mai tới nhà mới của chúng ta, sau đó cùng đi ra ngoài ăn cơm, anh có rảnh thì đi cùng nhé?”
“Tối hôm nay tôi đã hẹn bàn chuyện làm ăn với thương nhân người Mỹ rồi, không có thời gian rảnh. Thật xin lỗi, để lần sau nhé.”
Kiều Minh Húc giải thích nói.
“Được.”
“Mạch Tiểu Miên nói với Diệp Mai trong điện thoại di động: “Tối nay anh ấy bận rồi.”
“Tớ nghe rồi, không ảnh hưởng gì, dù sao sau này cũng có cơ hội mà. Đúng rồi, Tiểu Miên à, cậu đừng ngốc mà nói chuyện Trình Đông Thành với anh ấy đấy. Trên đời này, không có người đàn ông nào sẵn lòng muốn thấy vợ mình còn nhớ mối tình đầu đâu.”
Diệp Mai nhắc nhở nói.
“Ồ.”
“Không có việc gì nữa, các cậu từ từ thu dọn đồ đạc đi, tạm biệt.”
Diệp Mai cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên hơi ngẩn người, đặt điện thoại di động trên bàn.
“Mới vừa rồi các em đang nói về người đã chết kia sao?”
Kiều Minh Húc thấy sắc mặt Mạch Tiểu Miên không đúng lắm, liền hỏi.
“Chính là bạn trai cũ của tôi.”
“Em tận mắt nhìn thấy anh ta chết sao?”
“Không có, sau khi anh ấy chết, tôi đến nhìn thi thể của anh ấy.”
Mạch Tiểu Miên rất khó chịu cúi thấp đầu xuống, nói: “Lúc trước, khi anh ấy nói chia tay với tôi, anh ấy, tôi đã rất tức giận gửi mail trả lời lại cho anh ấy. Tôi nói chỉ mong có một ngày, anh ấy có thể biến thành một thi thể nằm trước mặt tôi. Không ngờ cuối cùng, thật đúng là như vậy…”
Cô vừa nói vừa nghẹn ngào, khổ sở dùng hai tay ôm lấy bả vai: “Đều tại tôi lúc ấy nguyền rủa quá độc ác nên anh ấy mới có thể thành ra như vậy.”
Lúc này trông cô giống như đã phạm phải một sai lầm rất lớn vậy, hệt một đứa trẻ ngu ngơ không biết phải làm sao.