Đồng Đồng chớp mắt nhìn cô, hỏi: "Mái ấm tình thương có chỗ ăn chỗ ở không ạ?"
"Có."
"Bọn họ chịu nhận em sao?"
"Chị sẽ đưa em đến đó!"
Mạch Tiểu Miên vươn tay ôm cô bé vào lòng.
Đồng Đồng hơi kháng cự, cứng đờ trước cái ôm đột ngột của cô.
Tuy nhiên, sự mâu thuẫn ấy chỉ duy trì trong nháy mắt, sau đó cô bé nằm trong vòng tay của cô, không có ý định đẩy ra nữa.
Nhiều năm như vậy, cô bé vẫn luôn một thân một mình lang thang bên ngoài, chịu đủ sự kỳ thị ức hiếp. Cho đến bây giờ chưa có người nào cho cô bé sự dịu dàng này cả, càng không ai đến gần cô ấy. Bọn họ xem cô bé như dịch bệnh vậy mà xa lánh.
Bây giờ, cô bé lại được một cô gái ăn mặc lịch sự, chỉnh chu không ngại ôm vào lòng.
Nhiều năm qua cô ấy chưa từng rơi nước mắt, ấy vậy mà giờ phút này nước mắt lại tuôn rơi không ngừng, làm ướt áo của Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên ôm cô ấy vào lòng, trái tim cũng trở nên ươn ướt.
Đồng Đồng khóc nức nở, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên thương tiếc ôm lấy cô bé, chiều chuộng để cô ấy dùng tư thế thoải mái nhất ngủ trong ngực mình.
Nhưng lúc này cô lại cảm thấy bản thân đang cực kỳ mệt, bởi vì cô vẫn luôn ngồi xổm.
Khi hai chân đã mỏi đến tê dại thì bỗng có một vài cảnh sát đi đến vây quanh cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong đó có một người đàn ông mặc vest đen, là Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc cũng nhìn thấy cô.
Khi anh thấy cô ngồi thu mình trong góc, trong ngực ôm một đứa trẻ bẩn thỉu, vẻ mặt đầy mệt mỏi tái nhợt, lòng anh như có một đám mây đen đè nặng vậy, nặng nề đến khó tả.
"Anh Kiều, là cô ấy sao?"
Tên cảnh sát hung dữ vừa rồi thẩm vấn cô đang cúi đầu trước mặt Kiều Minh Húc, vừa sợ hãi vừa run rẩy hỏi.
"Ừ."
Kiều Minh Húc nhàn nhạt đáp lại.
Cảnh sát kia vội vàng sai người mở cửa sắt ra, gọi Mạch Tiểu Miên ra ngoài.
Mạch Tiểu Miên không động đậy.
Không phải cô không muốn động, mà là cô không thể nhúc nhích được. Hai chân cô bởi vì cúi người ôm Đồng Đồng mà đã tê rần, hơn nữa cô còn đang bị ốm, thể lực không đủ, không có cách nào đứng dậy được cả.
"Cô Mạch, mời ra ngoài, có người đã bảo lãnh cho cô."
Cảnh sát kia thấy cô không cử động bèn khẩn trương nói.
Anh ta không biết người phụ nữ được một người giàu có như Kiều Minh Húc đến bảo lãnh có lai lịch gì. Mà trước đó anh ta lại đắc tội với cô, anh ta đang lo lắng sẽ bị trả thù mất.
"Cô ấy cũng phải được bảo lãnh. Cô ấy không đi, tôi cũng sẽ không đi."
Mạch Tiểu Miên quyết định tuyệt đối không bỏ Đồng Đồng ở lại đây, phải đưa cô bé đi cùng.
"Được rồi, vậy đi thôi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là một tên trộm vặt thôi ấy mà."
Cảnh sát kia nói.
Mạch Tiểu Miên đánh thức Đồng Đồng, nói: "Đồng Đồng, chúng ta đi thôi."
Đồng Đồng nhìn cô bằng đôi mắt mơ màng buồn ngủ.
Mới vừa rồi, cô bé ngủ trong vòng tay ấm áp của Mạch Tiểu Miên, từ trước đến nay cô bé chưa bao giờ ngủ thoải mái như vậy cả.
Cô bé thật sự muốn ngủ mãi như vậy, không bao giờ tỉnh lại.
"Đi đâu ạ? Em không có nhà."
Đồng Đồng từ trong ngực cô đứng lên, lắc đầu nói: "Chị đi đi ạ, em ở lại chỗ này."
Mạch Tiểu Miên không còn cô bé trong ngực nữa, cũng muốn đứng lên.
Ai ngờ cô còn chưa kịp đứng vững thì não bộ đột ngột rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí, hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngã nhào xuống đất.
Đồng Đồng khẩn trương kéo tay cô hét lớn: "Chị ơi, chị bị sao vậy?"
Ngay khi Kiều Minh Húc đứng bên ngoài nhìn thấy cô ngã xuống, anh bất giác xông vào ngay, bế cô bước ra khỏi phòng tạm giam.
Lần này Mạch Tiểu Miên chỉ bị choáng váng ngã xuống chứ không phải mất đi ý thức.
Thấy Kiều Minh Húc lo lắng ôm cô như vậy, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.