Những bạn học kia, đã từng vì nghề nghiệp pháp y của cô mà xem cô như bệnh truyền nhiễm, tránh cô thật xa.
Bây giờ lại vì cô gả vào nhà giàu có mà muốn đến gần.
Cô còn không đến nỗi ngu ngốc mê mệt những tình ý giả tạo trong đó.
“Được rồi, chúng ta không nói đến đề tài đau thương này nữa, giờ kể về anh chàng họ Kiều đẹp trai của cậu đi? Đã chung sống với nhau hai buổi tối rồi, sự xinh đẹp của cậu có tác dụng gì không, đã thành công thoát khỏi danh hiệu xử nữ già chưa đấy? Hắc hắc…”
Diệp Mai cười xấu xa hỏi.
“Cút! Hỏi dò chuyện riêng tư của vợ chồng nhà người ta à, cậu không biết xấu hổ sao?”
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt, lại nhớ tới tối hôm qua hai người bọn họ một người ngủ trên giường, một người ôm chăn nằm dưới sàn.
“Chậc chậc, xem ra quả nhiên có chuyện, nói mau, có phải là cảm giác đau đớn lại vui vẻ kia không?” Diệp Mai cực kỳ bát quái truy hỏi.
“…”
Mạch Tiểu Miên không nói, chỉ đáp: “Còn chưa tới loại quan hệ này!”
“Chưa sao? Các cậu cô nam quả nữ sống cùng một phòng, hơn nữa lại còn là vợ chồng danh chính ngôn thuận hợp pháp. Bây giờ cậu lại nói với tớ cậu vẫn còn giữ thân mình trong sạch à, thật sự không có sức quyến rũ như thế? Đổi tớ tới nhẹ?”
“Vậy cậu tới đi!”
“Tớ qua ngay đây! Cậu chờ đấy, hắc hắc.”
“Nhanh tới đây!”
…
Hai người trò chuyện qua lại một lúc, bỗng nhiên thím Lý ở phía dưới gọi to: “Thiếu phu nhân, có người giao hàng tới, yêu cầu cô ký nhận.”
Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại của Diệp Mai, dùng đôi chân bị thương từ từ đi xuống dưới.
Bốn nhân viên giao hàng đứng ở ngoài cổng, một người trong số đó nhìn thấy Mạch Tiểu Miên bước đến, bèn tiếng lên nói: “Cô Kiều, tổng giám đốc Kiều đặt xích đu ở cửa hàng chúng tôi, mời cô ký nhận.”
“Xích đu sao?”
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ nhìn chiếc xích đu được bọc kín ở trước cửa nhà.
“Vâng, cô ký nhận trước, sau đó nói cho chúng tôi biết muốn đặt ở chỗ nào.” Nhân viên kia lấy biên lai ký nhận ra đưa cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhận lấy, ký tên mình vào.
Cô nhìn xung quanh.
Vị trí có thể đặt xích đu tốt nhất đã bị xích đu kia của Lâm Ngọc chiếm đoạt mất rồi, đặt ở chỗ khác thì lại trông không hợp lý lắm. Vì vậy, cô bèn nghĩ đến vườn hoa trên tầng thượng kia, bảo bọn họ lắp xích đu ở trên đó.
Trên tầng thượng có một vườn hoa lớn, chủ yếu trồng hoa chuông tím rất xinh đẹp, xung quanh còn có vài loài hoa cỏ đẹp mắt khác.
Đứng ở trên đó, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh biển, vô cùng thoải mái.
Ngoài ra, nơi này còn được trang bị dàn âm thanh, vô cùng hữu tình.
Mạch Tiểu Miên bảo nhân viên kia gắn xích đu ở trong vườn hoa, sau đó thoải mái ngồi trong đó. Gió biển thổi vào, âm nhạc êm dịu, cảm giác có tiền đúng thật là tốt mà.
Ánh nắng mặt trời ngày mùa thu đúng là ấm áp, gió biển thoải mái, cô ngồi trên xích đu đọc sách, được một lúc chợt thấy buồn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Kết quả, vừa nhắm mắt lại đã vô thức ngủ quên.
Kiều Minh Húc trở lại, nhìn thấy bốn phía không có người, cũng không nhìn thấy xích đu mới, bèn hỏi thím Lý: “Xích đu vẫn chưa đưa tới sao?”
“Đã đưa tới rồi, thiếu phu nhân cho lắp đặt trên tầng thượng?” Thím Lý trả lời.
“Còn cô ấy đây?”
“Cô ấy đọc sách ở trên đó, đúng rồi, hình như đã hơi lâu. Tôi đi lên gọi cô ấy xuống, chuẩn bị ăn cơm tối.”
Thím Lý vừa định đi lên đã bị Kiều Minh Húc gọi lại, nói: “Để tôi lên cho, thím cứ bận việc của mình đi.”
“Vất vả cho thiếu gia rồi.”
“Không sao đâu.”
Kiều Minh Húc đi lên tầng thượng, nhìn thấy Mạch Tiểu Miên trong ngực đang ôm một cuốn sách, hai vai hơi co lại nằm trên xích đu.