Thấy vẻ mặt đầy xem thường của cô, cô y tá nhỏ có chút không vui hỏi: "Chẳng lẽ lúc trước bằng tuổi tôi, cô chưa từng thầm mến ai sao? Cũng chưa vụng trộm cất giữ một vài đồ riêng tư của người ta à, thậm chí ngay cả chữ viết cũng không sao?"
Nghe được câu hỏi của cô ta, trái tim Mạch Tiểu Miên như bị kim đâm vài nhát.
Đã từng có lúc, cô giống như cô y tá nhỏ này vậy, thầm mến một người, lặng lẽ cất giữ mọi thứ về anh...
Sau đó, bọn cô đã ở bên nhau.
Nhưng mà...
Sau khi truyền nước biển xong, trạng thái tinh thần của cô đã khá lên nhiều nên đã hỏi ý kiến bác sĩ và được xuất viện.
Khi cô bước ra ngoài, phát hiện trời đã tối, đèn đuốc của mọi nhà đã sáng lên rồi.
Cô nhìn ánh đèn sáng rực từ cửa sổ của tòa cao ốc trước mặt, trong lòng có chút đa cảm, chợt sinh ra một loại cảm giác không có nhà để về.
Nhà của cha mẹ cô, có lẽ không phải là ngôi nhà thật sự của cô. Nếu không, tại sao lại trăm phương ngàn kế muốn gả cô ra ngoài cơ chứ?
Ngôi nhà chân chính trong tương lai của cô là ở đâu vậy?
Sẽ có một người nào đó thắp đèn đợi cô trở về nhà chứ?
Câu trả lời là không có!
Không có túi xách nhưng may là trong túi quần của cô vẫn còn một ít tiền lẻ.
Cô đành đợi một chuyến xe buýt đi ngang qua nhà cha mẹ cô rồi ngồi lên.
Đây là trạm xe trung tâm, có rất nhiều người lên xe.
Một chỗ ngồi cũng không còn nữa, cô chỉ có thể đứng giống như một miếng thịt bị kẹp lại vậy.
Cơ thể vẫn còn yếu ớt, đứng bị chèn ép như thế này rất khó chịu, dạ dày hơi cuộn lên buồn nôn.
Không ai để ý đến tình trạng của cô cả.
Cô không phải là người già hay phụ nữ mang thai nên không có ai nhường ghế cho cô.
Chỉ có thể giữ chặt tay cầm, không để cho mình ngã xuống.
Đột nhiên, cảm giác trên mông có chút khác thường, có người đưa tay sờ vào mông cô.
Thế mà gặp phải một bàn tay heo rồi!
Mạch Tiểu Miên phát cáu quay đầu nhìn lại.
Phía sau là một ông chú mặc âu phục, khoảng hơn 40 tuổi, trông mặt mũi có vẻ nghiêm túc.
Cô thấy tình hình càng tồi tệ khi ông ta mượn bộ âu phục rộng của mình để mở dây kéo quần bên dưới ra...
Cảnh tượng này khiến cô cực kỳ tức giận, bèn nhấc chân lên, đá mạnh vào đầu gối ông ta rồi mắng: "Đi chết đi!"
Lúc ấy cô quá tức giận đến mức quên cả khống chế lực đạo.
Mặc dù thân thể hơi yếu nhưng sức lực của cú đá này rất lớn. Hơn nữa cô còn mang một đôi giày đế giày cứng đạp mạnh vào xương đầu gối của ông chú hèn hạ kia. Ông ta ngã lăn ra đất kêu đau, không cách nào đứng dậy được cả.
"Đánh người! Cứu mạng!"
Ông chú hèn hạ kia kêu gào thảm thiết như chó tru vậy.
Các hành khách lập tức dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía hai người bọn họ.
Bị người khác sờ mông không phải chuyện vinh quang gì cho cam, thêm nữa Mạch Tiểu Miên cũng không phải là người thích giải thích cho người khác hiểu.
Mọi người cũng nhìn dây kéo quần của ông chú kia bị kéo xuống, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, ai nấy đều cười hả hê.
"Chân của tôi bị đá gãy rồi, tôi muốn cô bồi thường!"
Người đàn ông kia thấy không có ai giúp ông ta, hơn nữa đầu gối còn đau đến nỗi không cách nào đứng dậy được, bèn vội vàng ôm lấy chân Mạch Tiểu Miên.
Trong xe chật chội nhiều người, Mạch Tiểu Miên cũng không có cách nào né tránh, bị ông ta ôm lấy đùi.
Cô tức giận muốn hất ông ta ra.
Ai ngờ ông ta bám chặt không chịu thả. Cô lập tức tung nắm đấm vào động mạch cổ của ông ta.
Người đàn ông kia ngất xỉu...
"Có người chết rồi..."
Những hành khách xung quanh thấy người đàn ông kia ngất xỉu, cho rằng ông ta đã bị Mạch Tiểu Miên đánh chết, liền hoảng sợ hét lên.
Tài xế xe buýt thấy tình huống này, không dám lỗ mãng, trực tiếp lái xe thẳng đến đồn cảnh sát gần đó.