Ngày đó sao anh lại ngốc nghếch như vậy?
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nhất định sẽ không chút do dự mà gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta lập tức kết hôn, bây giờ đi đăng ký ngay”.1
Nhưng mà, thời gian không thể quay ngược trở lại được.
Thời gian không thể trở lại, phải biết tận dụng thời cơ!
Bây giờ anh mới tự hiểu rõ một cách sâu sắc rằng những lời này có bao nhiêu tiếc nuối!
Anh không nói thêm về đề tài này nữa, không thể làm gì khác hơn là đành im lặng nhìn Mạch Tiểu Miên sơ cứu vết thương cho mình, sau đó được cô nâng người lên đưa đến bệnh viện khám cùng chữa trị toàn thân.
Nhìn bóng dáng bận rộn qua lại vì mình, trong lòng Phùng Quang Hiển vừa ấm áp vừa phức tạp, thậm chí còn có chút ghen tị với Kiều Minh Húc.
Ngay khi Tiểu Miên rời đi, anh không nhịn được mà gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc nói: "Tên nhóc nhà cậu coi như đã nhặt được báu vật rồi đấy, có thể lấy Tiểu Miên làm vợ nữa chứ! Nếu cậu không trân trọng cô ấy mà còn dây dưa với Lâm Ngọc kia, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho cậu!"1
"Bệnh thần kinh!"
Kiều Minh Húc mắng một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại. Nhìn thấy Phùng Quang Hiển lại tiếp tục gọi tới nên anh không tiếp nữa.
Ngày cưới đang đến gần, Kiều Thanh mời Mạch Tiểu Miên đến nhà họ Kiều ăn tối, nhân tiện thảo luận về một số chi tiết của hôn lễ.
Đám cưới này chỉ là một màn kịch mà thôi, Mạch Tiểu Miên cũng không quan tâm nhiều đến chi tiết của hôn lễ sẽ như thế nào.
Tuy nhiên, bữa cơm này, cô phải đi ăn.
Cô đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc để hỏi thăm một chút về các thành viên trong nhà anh hay không, sau đó chuẩn bị tốt quà cáp thì Kiều Minh Húc đã chủ động gọi điện thoại cho cô.
"Ông nội báo với tôi rằng ngày mai cô sẽ đến nhà chúng tôi ăn cơm sao?"
"Ừ."
"Được, ngày mai tôi đến đón cô!"
"Cảm ơn."
"Hôm nay tôi đã cho người chuẩn bị xong lễ vật cho người nhà tôi rồi, cô không cần phải bận tâm làm gì. Cô chỉ cần biết các thành viên trong nhà có ai là được rồi."
Mạch Tiểu Miên còn chưa kịp nói gì, Kiều Minh Húc đã nói ra những lời này, tựa hồ như có thể nhìn thấu được tâm tư của cô.
"Lần đầu tiên tôi tới nhà anh thì lễ vật phải do tôi tự chuẩn bị mới đúng chứ, sao lại có thể làm phiền anh được?"
Mạch Tiểu Miên ngượng ngùng nói.
"Không phiền toái gì cả, tôi chỉ sắp xếp cho người khác đi mua thôi. Đến lúc đó tôi nói cho cô là được."
Kiều Minh Húc nói: "Nếu để cô tự chuẩn bị thì cô cũng sẽ không biết tặng quà gì phù hợp cho bọn họ đâu."
"Anh nói cũng đúng, chỉ là bây giờ trông như tôi không có thành ý lắm thì phải."
"Thứ bọn họ muốn không phải là thành ý đâu."
Kiều Minh Húc có chút lạnh lùng nói: "Nhà họ Kiều của chúng tôi, ngoại trừ ông nội, ba mẹ, em gái tôi, còn có hai người chú, một người thím, mấy anh em chú bác cùng một số người nhà mẹ đẻ của tôi cũng sẽ tới, cô cứ chuẩn bị tâm lý tốt nhất là được.
Mạch Tiểu Miên vừa nghe xong, sống lưng lập tức toát mồ hôi hột.
Còn tưởng rằng đây chỉ là một bữa ăn cơm đơn giản với ông cụ nhà họ Kiều thôi chứ, không ngờ lại còn có cả gia tộc của bọn họ nữa.
Mối quan hệ gia đình của cô trước giờ vẫn luôn đơn giản, cha mẹ cô chỉ có duy nhất một cô con gái, cũng không có nhiều quan hệ họ hàng gần gũi, để bọn họ ngồi chung với nhau ăn một bữa cơm thì chắc phải là một bữa tiệc thịnh soạn nào đó.
"Tôi phải làm gì để chuẩn bị tâm lý?"
Mạch Tiểu Miên không nhịn được hỏi.
"Trong số bọn họ có đủ các loại tính cách cả. Đối với cô, bọn họ cũng có thể dùng những mưu kế nham hiểm đấy. Cô cứ bình tĩnh đối phó là được."
Kiều Minh Húc nhắc nhở.
"Ừ."
"Ngày mai ăn mặc đẹp chút nhé! Tôi sẽ để thư ký đi mua sắm cùng cô!"
Kiều Minh Húc nói xong lời này lập tức cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên nghe tiếng tít ngắn trong điện thoại, cười khổ.
Anh dặn mình ngày mai phải ăn mặc thật đẹp, hơn nữa còn cho cả thư ký tới giám sát nữa, đoán chừng là vì sợ lối ăn mặc phổ thông này của cô làm anh mất mặt sao.