Kiều Minh Húc nhìn ra là cô cố ý, vội vàng bước tới, định kéo lấy tay cô nhưng lại bị cô hất ra: “Đừng chạm vào tôi!”
“Sao vậy?”
Kiều Minh Húc thu tay lại, nhìn cô hỏi.
Mạch Tiểu Miên vốn muốn nói, đừng dùng cơ thể vừa mới ôm ấp LN chạm vào cô, nhưng cuối cùng lại biến thành: “Tôi vừa mới xử lý xong vụ án băm thây, trên người có mùi hôi của thi thể, rất bẩn!”
“Vụ án băm thây sao?”
Kiều Minh Húc nhíu mày lại, hỏi: “Bộ dạng cơ thể bây giờ của em, lại còn phải đi xử lý loại vụ án này?”
“Không có biện pháp nào khác cả, tạm thời chỉ có tôi mới có thể đảm nhiệm.”
Mạch Tiểu Miên đứng cách xa anh ra một chút, nói: “Tạm thời tôi không ngồi xe của anh, tôi phải về căn hộ tắm trước đã.”
“Tại sao?”
“Mùi thi thể rất hôi.”
Mạch Tiểu Miên nói xong, liền vừa vặn chui vào cửa xe taxi.
Kiều Minh Húc không thể làm gì khác hơn là lái xe đi theo về căn hộ riêng của cô.
“Anh ở dưới này đợi tôi, trên căn hộ của tôi đã lâu chưa quét dọn rồi.”
Mạch Tiểu Miên nói với anh.
Kiều Minh Húc không để ý tới cô, vẫn theo cô đi lên trên.
Anh muốn nhìn xem thử, nơi mỗi lần giám định thi thể xong cô đều trở về tắm rốt cuộc trông như thế nào.
Mạch Tiểu Miên mở cửa ra, mùi phòng đã lâu không có người ở xộc vào mũi.
Lỗ mũi nhạy cảm của Kiều Minh Húc lập tức hắt hơi, anh lấy tay che mũi lại, theo Mạch Tiểu Miên đi vào.
Bên trong chỉ đơn giản có một chiếc ghế sô pha, một chiếc giường nhỏ, còn có một cái tủ quần áo, một chiếc bàn trà, còn lại cũng không có gì thêm cả.
“Anh ngồi một chút, tôi đi tắm.”
Lúc này Mạch Tiểu Miên đã không kịp đợi, muốn gột sạch sẽ mùi hôi trên người đi.
Lần giám định này, so với trước kia mà nói, thật sự buồn nôn hơn rất nhiều lần.
“Tay em còn đang bị thương đấy, cẩn thận một chút.”
Kiều Minh Húc dặn dò cô, nói: “Ngàn vạn lần đừng để dính nước đấy.”
“Ừ, tôi sẽ chú ý.”
Mạch Tiểu Miên đóng cửa lại, cởi quần áo, cầm vòi hoa sen lên, làm ướt cơ thể, sau đó bắt đầu sử dụng tinh dầu.
Tinh dầu này là lọ nước hoa bách hợp đầu tiên mà Kiều Minh Húc làm cho cô, cũng là lần đầu cô dùng nó.
Mở nắp ra, mùi nước hoa thơm lừng ập vào mũi, lan tỏa khắp phòng thắm, giống như đưa cô vào trong vườn hoa bách hợp vậy, có chút say mê.
Cô đổ một ít ra, hòa lẫn vào trong sữa tắm, sau đó xoa lên người mình…
Xoa cơ thể xong, cô bắt đầu xối nước.
Nước ấm đột nhiên chuyển sang lạnh!
Lạnh đột ngột, khiến toàn thân cô nổi da gà, không nhịn được “A” lên một tiếng.
Kiều Minh Húc đang ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh kêu la của cô, khẩn trương đẩy cửa đi vào: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sau đó, anh chợt trông thấy cô đang đứng cầm vòi hoa sen, toàn thân đầy bọt sữa tắm trắng xóa, huyết dịch lập tức dâng trào, bắt đầu sôi sùng sục, dục vọng lập tức…
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy anh, cũng kinh hô la lớn, vội vàng xoay người sang chỗ khác, lấy khăn lông xuống, nhanh chóng che chắn những vị trí quan trọng trên người mình lại, sau đó mới quay sang, tức giận mắng: “Kiều Minh Húc, có phải anh định đùa bỡn lưu manh với tôi không hả?”
Kiều Minh Húc đỏ mặt, nói: “Nghe em kêu thảm thiết như vậy, tôi lo lắng em xảy ra chuyện, mới chạy vào xem thử, vừa rồi em sao vậy?”
“Nước nóng đột nhiên chuyển sang lạnh, tôi bị lạnh nên mới la lên thôi, chắc là hết ga rồi.”
Mạch Tiểu Miên cười khổ nói: “Chết tiệt thật, tôi mới tắm được một nửa thôi, quá tệ hại mà.”
Kiều Minh Húc kiểm tra bình ga, đúng là hết ga thật.
“Nhanh lau khô người đi, về nhà tắm tiếp.”
Kiều Minh Húc thấy sắc mặt cô đã lạnh đến nỗi tím đen, bèn lấy thêm một chiếc khăn lông nữa, phủ lên người cô, nói: “Tối qua em mới lên cơn sốt, còn trúng đạn mất máu, coi chừng không để ý lại bệnh lần nữa đấy.”