“Kiều! Sở! Thiên!”
Một giọng nói có hơi thê lương, thảm thiết lại tức giận vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn người nói.
Chỉ thấy Lâm Ngọc như điên rồi, vọt ra từ trong đám đông, trực tiếp nhào lên trước mặt Kiều Sở Thiên và Mạch Tiểu Miên, một tay hất phăng chiếc nhẫn trong tay Kiểu Sở Thiên, vừa đau lòng vừa phẫn uất khóc lóc nhìn anh, hét đến khàn cả giọng: “Vì sao? Vì sao? Vì sao?”
Kiểu Sở Thiên thấy Lâm Ngọc xuất hiện bất thình lình, nhìn khuôn mặt cực kỳ đau lòng của cô ta, tim như bị dao cắt, tránh ánh mắt của cô ta.
Những người thân bạn bè của nhà họ Kiều, đa phần đều biết đến Lâm Ngọc, biết rõ mối quan hệ giữa Kiều Sở Thiên và Lâm Ngọc, thấy khung cảnh máu lênh láng trước mặt cũng xôn xao cả lên.
Đương nhiên, những người vốn dĩ ghen tỵ với Mạch Tiểu Miên cũng có hơi hả hê.
“Sở Thiên, vì sao? Vì sao anh lại lừa dối em? Anh đã nói sẽ kết hôn với em cơ mà, sao lại kết hôn với cô ta chứ?”
Lâm Ngọc không ngừng chất vấn Kiều Sở Thiên, nước mắt rơi không ngừng…
Mạch Tiểu Miên lúc này đứng giữa một cục diện cực kỳ xấu hổ.
Cô có tỉnh táo cũng không biết nên xử lý chuyện trước mắt này như thế nào.
“Thưa cô, mời cô đi cho!”
Người dẫn chương trình ở bên cạnh lo lắng nói với Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc không để ý đến anh ta, đảo mắt nhìn về phía Mạch Tiểu Miên, nhận ra cô chính là người phụ nữ đã nói bậy trước mặt Kiều Sở Thiên và Phùng Quang Hiển ở nhà hàng Hồng Tường Vi.
Lúc ấy, cô ta thấy Mạch Tiểu Miên, trong lòng đã có hơi bất an.
Thật không ngờ, nỗi bất an của cô ta là thật.
Cô ta thấy cô lễ tân bưng hai ly rượu chuẩn bị để cho cô dâu chú rể uống rượu giao bội, cũng không suy nghĩ gì mà cầm lấy một ly, hất thẳng vào Mạch Tiểu Miên…
Chỉ cần Mạch Tiểu Miên duỗi tay là có thể tránh được cú hất thẳng này.
Nhưng cô không tránh.
Vì cô thật sự không biết phải xử lý cảnh trước mắt thế nào, thầm muốn tìm một cái cớ để nhanh chóng rời đi.
Rượu đỏ tạt thẳng lên mặt cô, nhiễu lên phần ngực áo cưới trắng tinh, đỏ tươi như máu.
“Tiểu Miên…”
Diệp Bội sợ hãi kêu lớn, tiến lên nắm lấy mái tóc dài của Lâm Ngọc, chửi tục: “Con ả khốn kiếp này, dám tạt rượu vào mặt bạn tôi, dám làm bậy trong lễ cưới của bạn tôi!”
Lâm Ngọc bị cô ấy giật tóc, đau đến mức nước mắt chảy ròng.
Toàn bộ hiện trường hôn lễ lập tức náo loạn.
“Diệp Bội, bỏ cô ta ra!”
Mạch Tiểu Miên kéo Diệp Bội ra, cô thầm nhìn phản ứng của Kiểu Sở Thiên.
Đúng lúc đối diện với ánh mắt của Kiều Sở Thiên.
Kiều Sở Thiên thấy cô bị tạt rượu đỏ đến mức chật vật, trong mắt có mấy phần áy náy, sau đó duỗi tay nắm lấy cánh tay của Lâm Ngọc, khẽ gầm: “Lâm Ngọc, đủ rồi!”
“Đủ rồi?”
Nghe anh nói như thế, trái tim Lâm Ngọc như bị búa tạ ầm ầm đè nát, cô vừa đau thương vừa tuyệt vọng nhìn Kiều Sở Thiên: “Sở Thiên, anh lừa em ở Provence nhưng bây giờ lại kết hôn với một người phụ nữ khác? Sao có thể đủ được đây?”
Nhìn đôi mắt ngập nước của cô ta, Kiều Sở Thiên thoáng khựng lại.
Rất muốn đưa tay ôm lấy cô ta vào ngực, nói với cô ta rằng hãy đợi anh ba năm.
Thế nhưng…
Anh mở to mắt nhìn Mạch Tiểu Miên đứng bên cạnh.
Cô là người vô tội!
Nếu như anh nói kế hoạch ba năm sau ly hôn của bản thân trước mặt mọi người, thì làm sao cô chịu nổi cơ chứ?
Lâm Ngọc muốn trách thì cứ trách đi.
Hai người có tình cảm hơn mười năm rồi, cô ta lại khéo hiểu lòng người, cuối cùng cũng hiểu anh thôi.
Đúng lúc này, nhân viên bảo vệ đi tới, yêu cầu Lâm Ngọc rời đi.
Lâm Ngọc thấy biểu hiện của Kiều Sở Thiên, nhìn mọi người xung quanh đang coi cô ta là trò cười, trái tim đã vỡ thành từng mảnh.
Cô ta cũng là một người kiêu ngạo, không cần bảo vệ kéo ra đã dùng hai mắt đẫm lệ nhìn thoáng qua Kiều Sở Thiên rồi lảo đảo rời đi…